Chương 13

Mạc Dịch lật sang trang sau, bỗng chốc giật nảy mình trước những chữ nhỏ màu đỏ dày đặc bên trên, trong đây đều ghi lại những tội lớn và tội nhỏ từng mắc phải, có đánh nhau, có trộm cắp, có gian lận. Lẽ nào sau khi ba mẹ mất, cô gái này trở thành một thiếu nữ hư hỏng à? Nhưng ngay sau đó, Mạc Dịch đã bác bỏ suy nghĩ này. Bởi vì sau mỗi lần xử phạt đều sẽ xuất hiện mấy cái tên giống như thế. Hoặc là tham gia đánh nhau, hoặc là báo cáo tố giác, nhiều vô số, trong hai mươi mấy tội bị xử phạt, tên của mấy người này có tần suất xuất hiện nhiều tới đáng sợ. Mà dưới cuối trang này, lại có điều xử phạt rất nặng: Ngày 1 tháng 9, xử phạt cấp một, cảnh cáo đuổi học, nguyên nhân: phát tán vật phẩm đồi trụy. ... Ngày 1 tháng 9, ngày tháng bất thường nhất trong cuốn sổ, cái ngày thậm chí còn chẳng viết được câu “Hôm nay sẽ là một ngày tốt đẹp” hoàn chỉnh. Ánh mắt Mạc Dịch lạnh đi, vươn tay cầm một bức ảnh ố vàng kẹp trong hồ sơ lên: Quần áo đầu tóc thiếu nữ gầy yếu tán loạn, nức nở cuộn tròn cơ thể lại, áo sơ mi rách nát không che được cơ thể ngây ngô vừa mới phát dục bên dưới, dấu vết đánh đập in trên làn da cô, mấy bàn tay vươn tới từ ngoài ống kính, giữ chặt lấy chứ chi cô, không cho cô phản kháng. Ánh mắt Mạc Dịch sâu thêm, khuôn mặt trông càng thêm lạnh lùng dưới ánh đèn. Bây giờ anh biết rồi, vì sao bức ảnh trong tầng hai lại trở thành ma quỷ thống trị sự sống chết của bọn họ. Mạc Dịch vươn tay ra, đang định lật sang trang sau. Chỉ nghe thấy Giang Nguyên Bạch ở bên cạnh giật mình kêu lên: “Hey! Cậu nhìn xem tôi phát hiện ra gì này.” Mạc Dịch ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy anh ta nhặt một tờ giấy rơi bên cạnh lên với vẻ mặt hưng phấn, nói rằng: “Ban nãy tôi lắc cuốn sổ, kết quả có cái này bay từ bên trong ra!” Giang Nguyên Bạch nhìn tờ giấy kia, vẻ mặt vẫn còn hưng phấn ban nãy trở nên mất mát, nói với vẻ mặt khó hiểu: “Cái gì vậy... làm tôi mất công vui mừng.” Nói rồi, anh ta cười he he: “Nhưng mà hóa ra thiếu nữ thời nào cũng sẽ thích thứ này.” Mạc Dịch giật thót, tới gần nhìn tờ giấy nhăn nhúm kia. Thực ra nó là bìa một cuốn tạp chí, được cắt ra gọn gàng, gấp lại cẩn thận, ảnh trên đó bây giờ nhìn trông vừa đơn sơ vừa thô ráp, màu sắc cũng rất chói mắt, một hàng tiêu đều ở góc trái bên dưới lại hấp dẫn con mắt của Mạc Dịch: “Câu chuyện thú vị: Bảy chuyện không thể tin nổi.” Khi nhìn thấy chữ nhỏ bên dưới, một suy nghĩ đột nhiên lướt qua đầu anh như sét đánh! Tất cả manh mối đều gắn kết tinh vi lại với nhau ở trong đầu. Hơi thở Mạc Dịch hơi dồn dập, ánh mắt sáng kinh người, dường như anh đang nghe thấy máu tươi của mình đánh vào mạch máu, vang lên theo nhịp bên tai. Đã lâu rồi anh mới thấy hơi hưng phấn thế này. Mạc Dịch hít sâu một hơi, vươn ngón tay ra chỉ cho Giang Nguyên Bạch nhìn. Giang Nguyên Bạch tập trung nhìn, chỉ thấy một hàng chữ nhỏ viết dưới tiêu đề: “Bức ảnh chuyển động, bậc cầu thang thứ mười ba, tiếng bóng da trong nhà thi đấu không người... Chiếc gương ban đêm, còn có Hoa Tử trong nhà vệ sinh. Bảy chuyện không thể tin nổi gồm những cái nào?” Giang Nguyên Bạch cũng chợt hiểu ra: “Cho nên... bảy một hai kia, thực ra chính là trình tự của bảy chuyện lớn này?” Mạc Dịch kìm nén hô hấp của mình, gật đầu, giọng nói hơi bất ổn: “Chắc là vậy.” Giọng Giang Nguyên Bạch thêm hưng phấn: “Thế thì chẳng phải chúng ta sẽ biết thứ ở tầng ba rốt cuộc là gì sao! Điều không thể tin nổi thứ hai! Bậc cầu thang thứ mười ba!” Lời đồn về bậc cầu thang thứ mười ba là, nghe nói buổi tối lúc đi cầu thang đếm thầm số bậc cầu thang thì sẽ rơi vào thế giới khác khi tới bậc thứ mười ba. Tuy rằng không biết vì sao, nhưng trong lòng anh cứ cảm thấy là lạ. Dường như có cảm giác không hài hòa ở đâu đó. Mạc Dịch ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Thời gian của bọn họ không còn nhiều nữa, mười lăm phút sau là chuông hết tiết lại vang lên rồi, mà trước lúc đó bọn họ vẫn chưa tới tầng bốn thì chỉ có một con đường chết thôi. Anh lắc đầu, dường như muốn vứt cảm giác kì dị trong đầu đi, sau đó lập tức thu dọn cuốn sổ và hồ sơ đứng dậy, tuy rằng trong lòng nôn nóng, nhưng không thể hiện ra bên ngoài, nhanh chóng nói với Giang Nguyên Bạch: “Đi thôi, chỉ có thể thử xem thế nào.” Đợi khi đi tới cầu thang, Giang Nguyên Bạch đột nhiên dừng bước chân. “Nếu như không biết còn đỡ, đương nhiên sẽ không đếm số bậc thang làm gì. Nhưng bây giờ cứ bảo mình đừng đếm bậc thang... thì lại không kìm được mà đếm á!” Anh ta suy sụp. Mạc Dịch suy nghĩ: “Vậy thì hát hai con hổ có được không?" “...” Giang Nguyên Bạch không thể tin nổi: “Cậu nghiêm túc đấy à?” Mạc Dịch gật đầu chân thành: “Đúng vậy, có thể phân tán sự chú ý.” Nói rồi, anh vừa hát hai con hổ thật to, vừa bắt đầu leo cầu thang, Mặt Giang Nguyên Bạch tái mét đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng anh. Chỉ nghe thấy giọng của Mạc Dịch vang lên trên đầu: “Anh xem, tôi lên rồi đây này.” Có nên nói với Mạc Dịch rằng, bài hai con hổ mà anh hát bị lệch tông rồi không? Giang Nguyên Bạch nghiêm túc suy nghĩ một giây. Sau đó quyết định giấu bí mật này trong lòng. Cuối cùng, anh ta vẫn tin lý luận không hợp lý này của Mạc Dịch, hé miệng hát hai con hổ, vừa hát vừa đi lên, quả nhiên đi tới tầng bốn bình an. Cơ mà tuy rằng bình an, nhưng lại chẳng hề thuận lợi. Giang Nguyên Bạch ngồi xuống thở hổn hển, lưng rịn một tầng mồ hôi mỏng. Quả nhiên là ma quỷ ở đây không muốn để bọn họ lên tầng. Trong quá trình leo cầu thang khi nãy, anh ta nghe thấy ban nãy có người nói thầm thì bên tai, chậm rãi đếm rồi lại đếm, dường như đang mê hoặc anh ta cùng đếm theo ở trong đầu, may mà đầu óc anh ta bị nhạc điệu tẩy não của hai con hổ chiếm hết, nếu không sợ là đã trúng chiêu từ lâu rồi. Giang Nguyên Bạch thấy mừng trong lòng, ngẩng đầu đnag định cảm ơn Mạc Dịch. Nhưng lại nhìn thấy người đàn ông bình tĩnh tới quá đáng suốt cả quãng đường, giờ lại đang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khác với bình thường, con ngươi co rụt nhìn chằm chằm trước mặt. Giang Nguyên Bạch nhìn theo tầm mắt anh rồi cũng sững sờ. Cầu thang bị cả một bức tường rắn chắc chặn hết lại. Không có một kẽ hở nào, chèn ép khiến người ta ngạt thở. Giang Nguyên Bạch hoảng hồn, giơ rìu cứu hỏa trong tay lên chém, nhưng mũi rìu sắc bén lại trượt ra khỏi tường, không để lại chút dấu vết nào. Bầu không khí tuyệt vọng dần ập tới. ... Nơi đây vốn dĩ không có tầng bốn.