Chương 38

Mạc Dịch hít sâu một hơi rồi dời tầm mắt.

Trước khi nghiên cứu tình hình nơi này, có một chuyện anh vẫn luôn rất chú ý, đó là cái gọi là quà cho người mới kia rốt cuộc là thứ quỷ gì?

Mạc Dịch cúi đầu tìm kiếm trên người mình.

Dù có trầm ổn, bình tĩnh như anh cũng nhịn không được phải cắn răng nghiến lợi:

Trong cái gói quà làm anh mất hết cơ hội mua sắm trong một lần tốt nhất phải có vài thứ gì đó có ích!

Cuối cùng, Mạc Dịch nhìn thấy nó ở dưới đáy balo mình.

Đó là một cái hộp màu xám, lớn chừng bàn tay không chút thu hút, bên trên có viết bốn chữ vuông vức ngay ngắn: “Quà cho người mới.”

Mạc Dịch hơi mím môi, anh mở hộp ra thì thấy một dải ruy băng màu bạc nằm dưới đáy hộp.

Trên dải ruy băng là ánh sáng bóng bẩy óng ánh, nhìn có vẻ như không phải vật tầm thường.

Mạc Dịch sửng sốt, anh giơ tay cầm nó ra, dải ruy băng mềm mại liền thuận theo quấn vào ngón tay anh, lành lạnh như dòng nước róc rách, cái hộp lập tức trống rỗng.

Anh nhìn dải ruy băng chăm chú vài giây, sau đó nhìn về phía chiếc hộp trống không kia.

Không... không có hướng dẫn sử dụng?

Cái thứ này dùng thế nào đây?

Anh không thể tin được lật ngược cái hộp xuống, cái hội trống không vẫn trống không như cũ.

Mạc Dịch lặng im: “...” tại sao anh lại có cảm giác bị ăn quả bịp thế này?

Anh hít sâu, làm dịu đi sự gắt gỏng đột nhiên xuất hiện dưới đáy lòng mình, sau đó ôm tia hy vọng mỏng manh cuối cùng quấn dải ruy băng lên cổ tay.

Lỡ như lúc nào đó có thể phát hiện ra công dụng của nó thì sao?

Mạc Dịch sắp xếp lại balo gọn gàng rồi đeo ra sau lưng, sau đó đứng dậy.

Giang Nguyên Nhu vốn muốn vào phó bản lần này chung với anh, nhưng cô đã dùng mất món đạo cụ kia mấy tuần trước rồi, mà cửa hàng điểm tích lũy lại mỗi lúc một khác, món đạo cụ đó đã không xuất hiện trong cửa hàng điểm tích lũy của cô rất lâu rồi.

Vậy nên lần này cô liền nhờ một người có kinh nghiệm dày dặn tên là Tống Kỳ vào phó bản lần này chung với anh... theo cách nói của Giang Nguyên Nhu thì Tống Kỳ kia là:

“Vừa cao ráo lại đẹp trai, cũng rất cừ, nhưng hơi kiệm lời một chút.”

Vốn đã thương lượng trước khi vào phó bản sẽ nói cho hai người ám hiệu nhận biết nhau, nhưng anh chờ cả ngày cũng không nhận được bất cứ tin tức gì, gọi điện thì không ai nhấc máy, xem ra có lẽ chuyện lần này không thành được rồi.

Mạc Dịch híp mắt nghĩ: Cũng tốt, anh vốn đã không muốn bất chấp nguy cơ bị bại lộ thân phận mà tổ đội với người khác, hơn nữa có rất nhiều chỗ trong trò chơi này anh muốn tự thăm dò một mình, có đồng đội ngược lại sẽ biến thành trở ngai.

Bây giờ, anh nên đi tập hợp với những người chơi khác rồi.

Mạc Dịch đi ra ngoài, đột nhiên, anh cảm nhận được chân mình đá trúng một thứ gì đó mềm mềm... anh cúi đầu, chỉ thấy một con gấu nâu đồ chơi nằm dưới chân anh.

Nhìn có vẻ rất cũ, bông gòn đã ngả vàng trong người con gấu lòi ra từ những lỗ rách, nhưng nó lại rất sạch sẽ, không dính một tí bụi bặm nào cả.

Mà mỗi một ngóc ngách trong căn phòng này đều bị phủ một lớp bụi thật dày như đã thật nhiều năm rồi không người đặt chân vào đây.

Con gấu nhỏ sạch sẽ này trông có vẻ không hợp với hoàn cảnh xung quanh chút nào.

Lớp bụi bặm xung quanh con gấu vẫn y nguyên, không có dấu vết có người đi qua.

Mạc Dịch cúi người, cẩn thận đánh giá nó.

Lông của con gấu nâu đồ chơi này thưa thớt, tứ chi miễn cưỡng dính vào thân thể, thiếu mất một con mắt, chỉ còn một con mắt đen láy được may siêu siêu vẹo vẹo trên mặt.

Trong mắt Mạc Dịch loáng qua chút trầm tư, nhưng anh còn chưa kịp làm gì thì đã nghe bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào quen thuộc.

Hơn nữa, hình như còn kịch liệt hơn trong phó bản lần trước nữa...

Anh sửng sốt ngẩng đầu nhìn sang, cũng không để ý tới con gấu đồ chơi nữa mà vội vàng chạy ra ngoài.

Mạc Dịch mở cửa, trước mắt là hành lang u tối thật dài, tiếng cãi nhau càng ngày càng to.

Anh không hơi đâu quan sát hoàn cảnh trước mắt nữa mà nhanh chân chạy về hướng phát ra tiếng tranh cãi.