Chương 13: Phía trước có Bass qua lại

Jofar nói: Ngươi chọn đi.

... Ta chọn? Nghe thấy lời này, Bass còn khϊếp sợ hơn cả Nefes, thậm chí ngoại trừ lông trên cặp trứng phía dưới, tất cả số lông khác đều nổ tung.

Bass từng làm bà mai sao?

Đương nhiên.

Năm tháng tuổi trẻ ai mà chưa từng chuyền giấy giúp cặp gà bông ngày nào cũng nhớ nhau vì chỗ ngồi khác nhau, hận không thể đi học đều phải liếc mắt đưa tình với nhau chứ?

Từ hàng thứ nhất truyền tới hàng cuối cùng, cũng chỉ là chuyện gõ ghế, truyền cái ám hiệu mà thôi.

Đặc biệt là thời cấp ba và đại học của Bass, khi cậu ngồi cùng bàn với một nhân vật truyền kỳ vừa giàu vừa đẹp trai trong trường, đừng nói giúp nữ sinh cùng lớp chuyền giấy, thật sự là mỗi ngày đều bị thư tình của người khác nhét đầy hộc bàn.

Nhưng Bass đã từng thành công chưa?

Đáp án là —— không có! Chẳng được một lần nào cả!

Bass không biết có phải mình từng bị dính lời nguyền hay không, hễ là giấy cậu truyền thì không tới ba ngày, đôi gà bông đó thế nào cũng sẽ chia tay!

Cậu nhắm ai sẽ trai tài gái sắc với bạn cùng bàn thì "người" đó cuối cùng sẽ bị tuôn ra đủ loại tình sử phức tạp, hoặc là liên tục xui xẻo một tuần lễ.

Hơn nữa loại xác suất này lại không phải mấy chục phần trăm! Mà là 100%!

100%... Bass khóc thút thít: Sao tui rút thẻ lại không có vận may như thế chứ.

tỷ lệ trúng đích tàn khốc đến mức làm cho tất cả học sinh lẫn giáo viên trường năm đó cũng không nhịn được trêu chọc, mấy cặp gà bông nhìn thấy cậu đều đồng loạt lộ ra vẻ e ngại, sợ hãi mà đi đường vòng.

Giáo viên cấp ba bắt các cặp yêu sớm cũng không cần phải tuần tra mọi ngóc ngách trong khuôn viên trường mà chỉ cần dán một tờ thông báo với sáu chữ to: "Nơi này có Bass qua lại", bảo đảm phạm vi 50m không một có cặp tình nhân!

Bởi vậy, mấy năm đi học kia, tất cả mọi người đều kính trọng gọi hắn là: Sát, thủ, tình, yêu!!!

Bass: "..." Tâm hồn bé nhỏ rắc một tiếng, hoàn toàn chết lặng......

Chiến tích thê thảm đau đớn để lại quá mức rộng lớn, dẫn đến Bass hiện giờ từ ‘cậu’ biến thành ‘nó’, từ người biến thành mèo, vừa nghe đến cái này lòng vẫn còn sợ hãi.

Bass kinh hoảng trừng lớn đôi mắt mèo xanh trong, quay đầu liều mạng lắc đuôi ám chỉ đối với Đại thần quan Nefes.

"Meo ~ "

—— Đại thần quan sao lại cho phép chuyện hoang đường như thế xảy ra chứ?... Đúng, đúng không?

Mà không ngờ luôn, Nefes im lặng một lát lại thật sự gật đầu đồng ý, "Thực ra bản thân Thần Mèo có năng được năng lực tiên đoán, từ xưa tới nay cũng không phải là không có tiền lệ." Huống hồ những năm này đây là lần đầu tiên bệ hạ nhả ra, không đồng ý cũng phải đồng ý!

Hy vọng của Bass tan vỡ: "..." Không không không không nên để cho ta chọn, ôi đệch, ta là sát thủ tình yêu đó!

Bass muốn chạy, Jofar như đã đoán trước được, nụ cười càng mê người, nắm hai chân trước của Bass, "Sao còn không vui nữa, hử? Chẳng lẽ ghen rồi?"

... Ghen cái rắm, nếu không phải sợ đã có mẹ kế liền có bố dượng, không có cá khô để ăn, ta —— khụ khụ, khoang hãy nói cái này đã.

Bass thở dài buông một chân xuống, thịt đệm của một chân khác để lên ngón út của Jofar, móng vuốt cố gắng giãn ra, gian nan làm ra một cái động tác ngoéo tay.

Con mèo đen nhỏ còn chưa toàn bộ rút đi lông tơ, hơi dài có vẻ xoã tung ngửa đầu kinh sợ nhìn chủ nhân anh tuấn biếи ŧɦái của nó, mắt mèo xanh trong lộ ra một chút chột dạ.

"Meo."

—— Cái kia... Chúng ta thương lượng xong nhé.

Jofar: "?"

"Meo."

—— Là ngươi nhất định phải để ta chọn nha, nếu sau này vợ ngươi nɠɵạı ŧìиɧ, sinh hoạt xxx không hài hòa gì đó thì đều không liên quan đến ta à nha!

Jofar: "???"

Độ cong bên môi của vua Pharaoh Ai Cập vĩ đại cứng đờ một chút, Bass không nhìn thấy cho nên nghĩ rằng y nghe không hiểu, thở phào một hơi rồi nhanh chóng lắc ngón tay của Jofar ba lần.

Ngoéo tay treo ngược ~ một trăm năm ~ không cho thay đổi ~

Sau khi tìm được chút an ủi tâm lý cho bản thân, Bass cuối cùng cũng coi như yên tâm buông móng vuốt, đạp ổ mèo mấy lần chuẩn bị ngủ tiếp.

Nefes nhìn vẻ mặt đột nhiên cứng ngắc âm trầm của nhà vua cùng với con mèo đen không hề có chút tự giác nào, lắc đầu ở trong lòng, "Bệ hạ."

Jofar và Bass cùng nhìn về phía nàng, Nefes cầm trượng hành lễ: "Chuyện phát sinh trong phòng nghị sự hôm nay nhất định sẽ gây nên chút biến động, cần sắp xếp nhân thủ nhìn chằm chằm bọn họ, Nefes xin được cáo lui trước —— có lẽ con mèo đen này đã đói rồi, vừa vặn cứ để thần giao nó cho thị nữ trước."

Jofar nghe vậy cúi đầu liếc nhìn Bass, Bass cũng ngu ngốc nhìn y, lúc Bass đang vui mừng nghĩ Jofar sẽ giữ mình lại, Jofar trực tiếp nhấc sau cổ cậu lên ném cho Nefes.

"Méo——" Đệch mợ!

Bass bị hành động bất thình lình của y làm sợ đến kêu thảm thiết, giương nanh múa vuốt bay nhảy mấy lần trên không trung rồi trực tiếp bay thẳng vào bộ ngực mềm mại của Nefes.

Khi vừa chạm tới thân thể phụ nữ mềm mại, Bass sợ hãi không thôi nhanh chóng khống chế thu móng của mình lại, sợ đâm ra mấy lỗ máu ở người Nefes.

Dù sao bị vuốt mèo cào trúng rất đau, trong tâm lý Bass, Nefes dù lợi hại đến đâu cũng là một cô gái mà thôi.

Nhận ra con mèo nhỏ trong ngực lo lắng sợ hãi co móng vuốt lại, Nefes nhíu mày hơi kinh ngạc, nàng vuốt đám lông xù lên vì bị hù sợ trên lưng Bass.

Vì mới chỉ có nửa tuổi, lông của mèo đen nhỏ vẫn khá dài, bàn tay đè xuống còn có thể phát hiện nếu nó không xù lông thì thật sự rất gầy, bóp mấy lần tựa như có thể nắm chặt cả người nó, nhiệt độ ấm áp, da lông mềm mại, xúc cảm vô cùng thoải mái.

" Vật nhỏ vừa thông minh vừa đáng yêu..."

Nefes ôm Bass, trong mắt tràn đầy trí tuệ hiện lên một chút dịu dàng, nàng hành lễ lần thứ hai với Jofar rồi rời đi cung điện trống trải này.

Bass có chút xấu hổ khi bị một cô gái ôm vào ngực như thế, chớp mắt một cái tựa đầu vào vai nàng nhìn lại phía sau, Jofar đã tiếp tục cầm lấy giấy trên chồng giấy tựa như sẽ không giảm bớt kia, hoàn toàn không có ngẩng đầu nhìn nó một cái.

Boss mèo:... Không biết vì sao lại có hơi tức giận, rầm rì, nhất định là vừa nãy lông chym ném mình quá mạnh rồi!

Cửa cung điện bị đẩy ra, lại bị cận vệ đóng lại, ngăn cách người từ từ đi xa, Bass lấy lại tinh thần, phát hiện Nefes cũng không có giao cậu cho nữ quan già Alena đang đợi ở cửa, mà là ôm cậu đi xuyên qua trụ đá trắng, đi vòng mấy chỗ ngoặt.

Bass tò mò quan sát xung quanh từ trong ngực nàng, sau khi không nhìn thấy cận vệ của nhà vua, Nefes mới nhẹ nhàng thả Bass xuống mặt đất, tao nhã vén váy, ngồi xổm xuống trước mặt Bass.

"Bast." Nefes vẫn giữ nụ cười không bao giờ thay đổi..

Bass biết đây là tên của hầu hết các vị Thần Mèo ở Ai Cập, cậu ngửa đầu nhìn Nefes, nhẹ giọng "Meo" một tiếng.

"Bệ hạ rất yêu ngươi, Bast, ngươi là con mèo đầu tiên ngài ấy mang về, đồng thời ngươi còn là Thần Mèo được tuyển chọn."

Giọng nói của Nefes rất dịu dàng, cộng với vẻ ngoài đoan trang, thông minh và xinh đẹp thì rất dễ liên tưởng đến một vị trưởng bối thân thiết, "Ta hi vọng sau này ngươi vẫn trung thành với bệ hạ, làm bạn bên cạnh của bệ hạ."

"... Meo." Các ngươi đều rất kỳ quái nha, Bass bị bộ dạng trịnh trọng của Nefes làm cho ngơ ngác, tại sao các ngươi cứ thích nói nhiều với một con mèo như thế nhỉ?

Một con mèo có thể làm cái gì chứ?

Lúc xuyên thành một con mèo con chỉ có thể kêu meo meo, Bass đã lên kế hoạch cho cả cuộc đời mình.

Cậu là một con mèo, cậu không làm được việc của con người, bởi vì cậu không có ngón tay linh hoạt, chỉ có bốn móng vuốt ngay cả năm sáu bảy cũng không khoa tay múa chân ra được..

Cho nên cả đời này, mục tiêu của Bass chưa bao giờ là giải cứu thế giới như anh hùng trong truyện tranh, cũng cũng không có tham vọng lớn lao là giúp Pharaoh chinh phục Ai Cập như trong tiểu thuyết xuyên qua.

Ngoại trừ thân phận "thú cưng của Pharaoh" hơi trâu bò này ra, cậu cũng không còn gì.

Bass không buồn khổ, trên thực tế cậu là một người rất kiên cường.

Một tai nạn bất ngờ khiến cậu phải từ biệt bố mẹ mãi mãi, sau đó xuyên qua không gian và thời gian đến một đất nước cổ xưa xa lạ làm một con mèo.

Vậy thì xong rồi... cậu sẽ nằm trên sàn đá nóng trong ngày ấm áp, lười biếng há cái miệng đầy răng nhỏ sắc nhọn ngáp dài, phơi nắng thành một cái bánh mèo.

Còn phải ngồi xổm ở một góc nào đó trong cung điện nhàm chán trông chuột trong đêm đen, tuy là cậu hoàn toàn không bắt được ~

Còn phải ăn cá khô ngon ơi là ngon, được mấy chị gái đi ngang qua gãi cằm vuốt lưng, thoải mái khiến cả con mèo đều hạnh phúc muốn chết.

Sau đó, khi tuổi thọ hơn mười năm sắp hết, một con mèo ngồi ngắm trăng trên bầu trời đêm rất lâu, nhớ đến bố mẹ và bạn bè, nhớ lại cuộc sống vô tư của mình, chờ đợi thời khắc kia đến...

Ta thuận theo số mệnh của ta, ta đã thiết lập xong cả cuộc đời của mình.

Bass từng suy nghĩ qua, cho nên liền buông thả ra, muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn kêu meo meo bao nhiêu cũng được, trước kia khi còn là người phải khoác các loại nhãn mác không dám đi phá hoại, hiện tại biến thành thú hoang rồi sẽ không bị ràng buộc!

Tự do tự tại, thật tốt.

Bass cố gắng ngước lên nhìn người phụ nữ trước mặt, trong thế giới của cậu, nhân loại là sinh vật khổng lồ đến cỡ nào chứ.

"Meo ~" Ngươi nói với ta có ích lợi gì? Ta không muốn gì cả, cũng không dự định làm gì hết.

Cái gì mà dùng thân mèo đi giúp Pharaoh, sau đó tạo thật nhiều kỳ tích lưu danh thiên cổ khiến vô số người khϊếp sợ, đồng thời hô to ‘không giống mèo làm nha ~’?

Xin lỗi, ta chỉ là một con mèo thần kinh, không phải Mèo Ngạo Thiên, trong dòng sảng văn vả mặt thăng cấp, ta cũng chỉ là nhân vật nhỏ bị vả mặt mà thôi.

Con mèo nhỏ nhẹ nhàng không trọng lượng ngồi xổm trên mặt đất, đuôi vòng qua chính mình, biến thành một hòn than lông lá ngoan ngoãn. Chòm râu dài lay động, cái miệng nhỏ có chữ "人" nhếch lên một nụ cười..

"Meo ~" Nó kêu một tiếng thật dài.

—— Huống hồ Jofar hoàn toàn không thích ta, ngươi thấy lúc nãy y ném ta có khác gì ném tạ đâu, chậc, ngươi biết cái gì là ném tạ không, chính là —— quên đi, ngược lại ngươi cũng không hiểu ta nói cái gì.

Chóp đuôi Bass vung theo nhịp, bốn chân đứng lên, dự định rời đi, ai biết Nefes nhíu mày, hơi nghi hoặc một chút hỏi: " Sao ngươi cho là chúng ta không hiểu? Sở dĩ bệ hạ tức giận không phải là vì nghe được lời của ngươi sao?"

"......"

Boss mèo như quả bóng lông đen cứng ngắc, sau đó nó không thể tin nổi trừng lớn đôi mắt nhìn về phía Đại thần quan trước mặt: "Meo?" Các ngươi có thể hiểu lời của ta?

Nefes: "Đương nhiên, tuy rằng không thể phiên dịch toàn bộ, cũng có thể hiểu được bảy, tám phần mười, sao thế? Ngươi không biết à? ‘Thần dụ’ không phải một loại năng lực thần linh giao cho hóa thân của mình (động vật) sao?"

Bass: "..." Ta không biết thật...

Hơn nữa, thế giới này thật sự có Thần ư? Thần linh Ai Cập hóa thành động vật là thật luôn hả?!

Đệch mợ...

Cái này có khác gì trong phim, khi một lão đạo trưởng tiên phong đạo cốt đối mặt một đám yêu ma quỷ quái, đột nhiên móc ra một cây súng tiểu liên bắn pằng pằng pằng, khiến giá trị khoa học của Bass khϊếp sợ nát tan!

"Ở mỗi một thần miếu, mèo được chọn đều có năng lực như vậy, chỉ là rất yếu, chỉ có thể biểu đạt rõ ràng đúng hoặc sai, tại Ai Cập, rất hiếm có thể diễn đạt rõ ràng ngay cả những từ vựng cơ bản như ngươi." Nefes không hiểu tại sao Bass không biết, bởi vì dù là trong các Thần Mèo, ‘thần dụ’ rõ ràng dễ hiểu như thế quá ít, trước kia không có ai đi cố ý quan sát, cho nên nàng cũng không có tra cứu, chỉ bổ sung:

"Bast, ta nói nhiều với ngươi như thế là vì ngươi đúng là rất đặc biệt. Trực giác của ta nói với ta, tương lai ngươi sẽ chiếm một vị trí rất lớn trong lòng của bệ hạ... Trực giác của ta chưa từng sai, xem như là năng lực của Đại thần quan đi."

Trong quá khứ, Nefes từng dựa vào thiên phú dị bẩm được thần ban, đời đời lưu truyền gia tộc cho tới nay này, dồn hết toàn bộ đặt cược hết lên người hoàng tử Jofar không đáng chú ý, chiếm được địa vị như ngày hôm nay.

"Thời gian muộn lắm rồi." Nefes liếc nhìn sắc trời, đứng lên, "Lời khuyên nhỏ cuối cùng, Bast, dựa vào thiên phú thần dụ của ngươi, ta khuyên ngươi không nên đề cập đến quá khứ của bệ hạ khi ở trước mặt ngài ấy."

Nefes rời đi, chỉ để lại cho Bass còn không chưa lấy lại tinh thần một cái bóng lưng yểu điệu mơ hồ.

Mới biết được con mèo mà mình xuyên vào này còn có năng lực có thể nói là giả tương như thế, Bass bối rối.

Quả bóng lông đen nho nhỏ rối bù trong làn gió mạnh của Ai Cập.

Bass: Ban đầu ta cứ tưởng rằng người Ai Cập rất trâu, bọn họ có thể nghe hiểu được tiếng động vật, hiện tại ta biết rồi... mẹ nó, trâu bò không phải là người! Mà mèo đấy!

Nội tâm của cậu phức tạp chẳng khác nào mua một vé đến một đất nước cổ xưa có nền văn minh khoa học, sau khi lên xe rồi mới phát hiện hai chữ khoa học biến thành ‘ma huyễn’!

Bass cầm vé, tê cả da đầu.

Cái gì kia...

Chú bán vé ơi, có thể trả vé không...