Chương 14: Ngươi phải học phục tùng

Tẩm cung của vua.

Buổi tối sau khi biết được thế giới này còn có thứ như thần, Bass mất ngủ.

Cậu dùng tiền đề Ai Cập cổ đại có các vị thần để suy nghĩ về thế giới cậu được sống lại này.

Ví dụ như Thần Mặt trời, Horus, Anubis, Hades v.v... Các vị thần này đều thật sự tồn tại, như vậy Pharaoh là con trai của thần linh, Jofar có phải là cũng có siêu năng lực lợi hại gì hay không?

Dù sao ngay cả Nefes cũng từng nhắc qua việc nàng nắm giữ trực giác nhạy bén.

Trước lúc sống lại, khoa học công nghệ không gian và thời gian nơi mà Bass sinh sống đã phát triển đến nền văn minh tiên tiến, khoa học tiên tiến gần như tương đương với ‘thần tích’.

Nhân loại chú trọng khoa học tân tiến hơn, các loại hình giáo dục cũng cơ bản thiên về loại này, tuy nhiên với sự phát triển của khoa học, thần học và các học thuyết khác rất chậm chạp.

Càng quan trọng hơn là trong lúc nhân loại đã trải qua một vụ thảm họa có quy mô khổng lồ liên quan đến tự nhiên toàn cầu, thiếu chút nữa đã bị tuyệt chủng, ghi chép băng chữ viết trước đó lại càng ít.

Giáo viên dạy lịch sử chỉ dạy lịch sử sau khi thảm họa bắt đầu.

Là một nhân viên nghiên cứu tàng hình trong Cục Không gian và Thời gian, Bass tối đa chỉ biết đến người Ai Cập cổ đại cực kỳ sùng bái thần linh, tín ngưỡng cũng muôn màu muôn vẻ, còn có hôn nhân cận huyết của vương thất Ai Cập cũng rất nổi tiếng, những thứ khác thì hoàn toàn không biết.

Cả các triều đại Ai Cập cổ đại và tên họ các đời Pharaoh cũng không biết.

Cũng không phải cậu không học, mà là hoàn toàn không có chỗ để học.

Cho nên dẫn đến việc Bass ngu như bò sống lại ở đây, bị thần tích hàng thật giá thật đánh cho trở tay không kịp.

... Ài.

Thế giới trong nháy mắt biến thành giả tưởng luôn rồi.

Đang ngủ dưới giường của Pharaoh con trai của thần linh Ai Cập, Bass từ trên đệm mềm phiền muộn vươn mình, lộ ra cái bụng tròn xoe đen thùi, mơ hồ có thể nhìn thấy màu da tuyết trắng cùng hai hàng ‘đậu nhỏ’ vô dụng.

Cục đen ôm lấy đuôi nhỏ của chính mình, hỏi:

Này, ngươi nói xem, ta là du khách bị trí não tương lai miễn cưỡng nhét đến đây, có khi nào các thần Ai Cập phát hiện ra ta chiếm cơ thể của Mèo Thần nhà người ta, sau đó giáng cho ta một tia sét dính đất luôn không?

Đuôi nhỏ không nói lời nào.

Hoặc là thật ra ta là Chúa cứu thế được bọn họ chọn từ nơi sâu xa? Ta đến Ai Cập đều là kế hoạch cùa Thần, sau đó ngày mai lên ngôi Mèo Thần nhân tiện cho ta khả năng thông linh gì đấy, nói với ta cần phải gánh nhiệm vụ xxx gì đấy?

Đuôi nhỏ vẫn không nói chuyện.

Nè, tại sao ngươi không nói lời nào? Có phải là đang ngủ hay không?

Cục đen toàn thân đen thui chỉ có đôi mắt là xanh trong, nằm trên đệm mềm như giống như một cục than lớn đặt trên đó, trên cục than còn đặt hai trái nho xanh biếc.

Nhìn đuôi nhỏ không phản ứng mình, quái vật nhỏ màu đen tức giận, đen thùi đến mức không rõ đâu là đầu đâu là mông, mở ra miệng nhỏ như bồn máu, ôm đuôi nhe răng nhếch miệng hùng hùng hổ hổ đánh một trận.

Vừa cắn vừa đạp, vừa đau vừa sảng khoái.

Đuôi nhỏ bị đau còn quất mặt nó bắt đầu giãy dụa, cục đen liền nhanh chóng dùng chân trước móc trở về, cắn xé một trận!

"Meo meo méo —— "

Thể hiện đầy đủ cái gì gọi là mèo đều là bệnh thần kinh, mèo và đuôi mèo là hai loại sinh vật.

Một người (mèo) phân làm hai vai đang đùa giỡn tưng bừng, bỗng nhiên một bên giường bị người dùng lực vỗ xuống.

Bạch!

Bass giật mình méo lên một tiếng, lông trên đỉnh đầu nổ tung đến tận đuôi chóp đuôi, hai quả nho xanh biếc thất kinh nhìn chằm chằm vào nơi phát ra âm thanh.

Chỉ thấy trên giường của vua có một người chậm trãi bị đánh thức, khuôn mặt của người đàn ông còn đen hơn cả Bass ngồi xuống, da của y màu trắng lạnh, tóc dài bạch kim, chỉ là gương mặt anh tuấn lúc này khủng bố như ác quỷ.

"Theo ta được biết, ngươi vẫn là một con mèo chưa tới thời kỳ động dục." Khóe môi chậm rãi nở ra nụ cười tàn ác, Jofar ‘dịu dàng’ nhìn cục bông đen đã cứng ngắc.

Y nói từng chữ từng câu: "Cho nên bây giờ nghe lời, ngậm miệng, hiểu không? Bast."

Đệch mợ, có sát khí!

Chính là sát khí đen tối như nước đen khiến người ta ngột ngạt đến nghẹt thở, như thể một con ác thú đang gầm thét dữ dội, sẵn sàng lao tới bất cứ lúc nào!

Đã hiểu đã hiểu... Bass gian nan nuốt nước bọt, kinh sợ ngơ ngác gật lên gật xuống, ngài ngủ đi ạ ngài ngủ đi ạ!

"Ha ~ "

Jofar phát ra một tiếng cười lạnh khiến Bass cảm thấy ý tứ sâu xa xong rồi lại nằm về giường một lần nữa.

Thị nữ trong tẩm điện luôn chú ý đến nhu cầu của nhà vua trong phòng ngủ không nghe thấy tiếng gọi của nhà vua, lại cụp mi xuống, lặng lẽ hòa vào khung cảnh yên tĩnh như một chiếc bình xinh đẹp.

Ánh nến nhảy lên.

Cả vương cung đều chìm vào giấc ngủ khi Jofar chìm vào giấc ngủ sâu.

Bass bị dạy dỗ ũ rũ cụp tai, ôm đuôi cắn một miếng cuối cùng, vùi trong ổ mèo tiếp tục sầu bi vì tương lai.

Mãi đến tận gần năm giờ sáng cậu mới ngủ, mà lúc này chính là lúc vua Pharaoh cần thức dậy đi làm việc.

Mấy ngày nay Jofar đi tới chỗ nào liền bảo thị nữ ôm Bass đến chỗ đó, vì vậy Bass chưa ngủ được năm, sáu phút liền bị âm thanh các thị nữ bận rộn hầu hạ Jofar rửa mặt mặc quần áo đánh thức.

Thú cưng của Pharaoh hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất.

Nữ quan già Alena dùng khăn vải ướt mềm nhẹ lau mặt và khóe mắt cho cậu, còn có một chị gái rất có kỹ thuật chải lông cho cậu.

Khi Jofar đang dùng bữa, là một con mèo, nó có thể nhận được đặc xá như vương hậu: Người hầu đặt một cái bàn thấp cho trẻ em dùng bên cạnh bàn ăn của Pharaoh Jofar, cùng Jofar "ngang vai ngang vế" ăn sáng.

Bass ngáp liên hồi ngồi xổm trên bàn thấp, thấy rõ mặt của mình từ trong chén sữa.

Chà chà.

Nhìn vành mắt đen thui do thức đêm này đi, ài.

Đều lan đến toàn thân.

Bass không đói bụng, lúc Jofar ăn sáng muốn cách không vuốt cậu, Bass ngay cả có lệ cũng lười làm, trực tiếp nằm nhoài trên bàn nhỏ của mình giả chết.

Jofar nhìn bàn tay lơ lửng của mình, con ngươi băng lam chuyển đến cục bông đen kia, khuôn mặt trầm xuống.

Thị nữ xung quanh mỉm cười, trang điểm tinh xảo, cố gắng muốn dựa vào khuôn mặt tuổi trẻ xinh đẹp và vóc người lồi lõm đầy đặn thu hút sự chú ý của bệ hạ, nhìn thấy tình cảnh này liền lập tức cúi đầu, câm như hến.

Bữa sáng phong phú tỏa ra mùi thơm, mà lửa giận lạnh lẽo của Jofar sắp đóng băng xung quanh.

Y lẳng lặng nhìn chằm chằm con mèo con mang đến cho y thiện cảm kia, trong mắt có gì đó đang ấp ủ, giống như ánh mắt của một mãnh thú trước một đòn sấm sét.....

Tất cả những thứ này, Bass sắp ngủ cũng không hề hay biết.

Trong lòng của cậu, Jofar kỳ thực đều treo cái mác người tốt. Cậu chưa bao giờ coi người đàn ông cực kỳ đẹp bí mật đến cho mèo ăn vào ban đêm, nhìn một chút liền tựa như như dán một lớp filter trên võng mạc là một một nhân vật nguy hiểm.

Gọi y là chủ nhân biếи ŧɦái, cũng là vì Jofar vậy mà lại đùa giỡn một con mèo.

Cậu cũng nghe các thị nữ vườn thú từng lờ mờ nói rằng Pharaoh là một tên xấu xa gϊếŧ người như ngóe, vui buồn thất thường, thị nữ vườn thú cũng quả thật là do Jofar hạ lệnh xử tử.

Mà Nefes từng báo cáo với Jofar, trong những thị nữ kia ẩn giấu mấy nữ thích khách của Hạ Ai Cập.

Bass không thể trách cái gì, cậu làm một con mèo, cũng không có lập trường đi phán xét tốt hay xấu.

Có thể trong mắt một con mèo như cậu, cậu chỉ từng thấy một mặt có chút dịu dàng của Jofar, cho nên Bass chưa bao giờ phòng bị y.

...

Dã thú di chuyển.

Bàn tay lơ lửng đến gần cổ con mèo nhỏ đang cuộn tròn thành một cục không hề phòng bị quay lưng về phía y.

Nó rất lão luyện, cũng rất vô tình.

Mỗi một kẻ săn mồi đều là sát thủ hoàn mỹ, nó lặng lẽ chầm chậm tới gần, sau đó chặn lại yết hầu trí mạng của con mồi, cắn nát thành từng mảnh!

Con mồi thậm chí sẽ không đau đớn, sinh mạng đã kết thúc.

Nữ quan già Alena ở bên cạnh nhíu mày lại, vẻ mặt có một chút không đành lòng, vừa muốn nói gì, đúng lúc này Bass vì ghét bỏ bàn thấp quá cứng nên lật người lại, mũi nhỏ ướt nhẹp lạnh lẽo va vào đầu ngón tay của người đàn ông.

Phụt ——

"Meo!" Ngươi làm cái gì đấy?!

Mũi Bass đau xót, theo bản năng duỗi cái đầu lưỡi đỏ tươi có gai ngược liếʍ liếʍ mũi lẫn bụng ngón tay của người đàn ông.

"Sạt, sạt"

Bởi vì lưỡi mèo có gai ngược, liếʍ trên da người luôn có âm thanh rất nhỏ như vậy.

"..."

Jofar cụp mắt im lặng một lát, ngón tay cong lại tinh tế nắn vuốt, thị nữ thông minh mang khăn ướt ra quỳ gối bên chân muốn lau cho y, lại bị Jofar nhẹ nhàng liếc mắt một cái đuổi đi.

Mãi đến tận khi nhiệt độ và xúc cảm mềm mại cọ mất, y mới khôi phục biểu cảm lười biếng nhàn nhạt bình thường, quay người tiếp tục ăn cơm.

Dã thú nhe răng đã biến mất.

Bass ê cái mũi, không rõ vì sao liếc nhìn gò má người đàn ông một cái, sao lại cố ý đánh lén ta thế?

Chờ khi dùng bữa xong, sau khi Jofar súc miệng sạch sẽ thì đứng lên đến phòng nghị sự, nữ quan già ôm cậu cùng một đám thị nữ cận vệ khác đi theo phía sau y.

Bass nằm trong l*иg ngực ấm áp như người mẹ của Alena chuẩn bị ngủ một giấc, không nngowf bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói vô cùng vô cùng thấp của bà, bà nói: "Đừng làm trái ý của bệ hạ."

"Meo?" Cái gì? Bass ngửa đầu nhìn bà.

Alena thở dài, cúi xuống nhìn cậu, hai mắt lộ ra bất đắc dĩ, "Không ai dám xem nhẹ mệnh lệnh của bệ hạ, ngày hôm nay thiếu chút nữa ngươi đã chết rồi. Nhớ kỹ, ngươi là thú cưng của bệ hạ, ngươi thuộc về bệ hạ, nhất định phải phục tùng biết không Bast, cậu nhóc may mắn."

"Meo?"

Mệnh lệnh gì? Jofar không nói chuyện với ta mà.

Bass không tìm được manh mối, mắt mèo xanh trong chớp chớp, lộ ra nghi hoặc. Nhưng Alena cũng không nói tiếp, chỉ là sờ lông trên lưng nó, sau đó chìm giữa đám người không tiếp tục nói nữa.