Chương 27: Y tới từ vực sâu

Trên tiệc tối, tình cảnh mà Bass từng thấy lại xuất hiện một lần nữa.

Mấy lão thần dẫn đầu, số thần tử còn lại ngươi tới ta đi trò chuyện sôi nổi, mà trên chủ tọa chỉ cách mấy mét ngắn ngủi, Jofar lại trở thành một vị vua cô độc.

Trong mắt các lão thần, Jofar ngồi được lên ngai vị là dựa vào thủ đoạn đẫm máu, y không được bọn họ công nhận, cho nên chính là đi lên bằng một con đường hoang dã.

Lúc thường còn không biết tôn trọng thần tử, phương pháp làm việc thô bạo hung tàn, điều này không làm họ hài lòng chút nào.

Các lão thần kiêng kỵ y, sợ y và cũng chán ghét y.

Bọn họ thử đối phó với Jofar bằng cách sử dụng các biện pháp “truyền thống” đối phó với một vị vua mà bọn họ không hài lòng, phớt lờ mệnh lệnh của tân vương Jofar, kết quả lại đánh đổi với cái giá đau đớn thê thảm.

Tân vương lòng dạ độc ác, không nói hai lời, ngay đêm đó độc chết đám người ồn ào nhất, khiến các lão thần tự tin quyền cao chức trọng cực kỳ sợ hãi.

Về sau Jofar biểu hiện ra sự "dốt nát’ với chính sự khiến cho bọn họ nhìn như đã học được cách ngoan ngoãn, trên thực tế lại vì bảo vệ tôn nghiêm và thói kiêu ngạo của quyền thần mà không ít lần ngáng chân tân vương Jofar trong nhiều vấn đề khác nhau.

Gần giống như một tập thể trong trường học hoặc công ty hiện đại, không dám cứng đối cứng vậy thì ngấm ngầm thôi.

Hừ, chúng ta không dẫn ngươi đi chơi, ngươi nói có tức hay không?

Cô lập ngươi, phớt lờ ngươi, ghét ngươi !

Sau đó thỉnh thoảng lúc ngươi đề nghị hoặc nói chuyện gì đó thì sẽ châm chọc khıêυ khí©h vài câu, thế là đủ khiến ngươi phiền muộn, kinh tởm rồi.

Lỡ như Jofar là kẻ kiêu ngạo, lòng tự trọng cao, có lẽ sẽ đấu với các thần tử, vừa vặn thuận tiện để bọn họ đeo cho Jofar mấy cái tiếng tăm tệ hại như "ngu ngốc", "ngang ngược", "tàn nhẫn".

Nếu Jofar chọn cách khoan dung, không đối đầu trực diện với bọn họ, các lão thần lại càng vui hơn, bởi vì bọn họ đấu thắng rồi!

Có thể đánh trận thì sao?

Yên ổn mở rộng Ai Cập thì sao?

Bàn luận quản lý quốc gia, chơi chính trị, ngươi chỉ là một thẳng em thôi!

Đương nhiên cũng có phái trung lập và phái ngầm theo tân vương muốn đứng ra nói một câu, mà các lão thần đi đầu lại là kẻ có quyền lên tiếng khá cao trong tập đoàn đại thần, rất nhiều đại thần đều là vây cánh của bọn lão.

Rút củ cải dính bùn, một cái kéo theo một cái dây.

Chọc một người trong số đó thì sẽ phải chịu sự xa lánh, dè bỉu của phần lớn tập đoàn đại thần, còn ai dám lên tiếng bênh vực thay tân vương đây?

Đại khái cũng là vì cái này...

Bọn họ phớt lờ tân vương quen rồi, xem thường y quen rồi, cho nên không ai phát hiện ra Jofar không đúng.

Bass không phải không có đầu óc, khi còn sống dầu gì cậu cũng từng là nô ɭệ tư bản trong xã hội, rất rõ ràng cái gì gọi là gϊếŧ người không thấy máu, dù không biết chi tiết hơn, cũng đoán được xấp xỉ.

Có văn nhân thẳng thắn, cương trực công chính.

Cũng sẽ có kẻ tuy có văn hóa nhưng nội tâm bẩn thỉu.

Lúc Bass còn ở viện nghiên cứu, ba nhóm nhỏ còn muốn lập hơn ba nhóm chat riêng đấy!

Cậu cảm thấy vui cho Jofar vì ưu thế này, nhưng cũng cảm thấy chua xót trong lòng.

Cục bông đen cảm tình phong phú ngửa đầu, thương tiếc nhìn sen nhà mình.

Kết quả, phát hiện Jofar đang nhìn chăm chú các đại thần phía dưới, đáy mắt mịt mờ quỷ dị, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng mang theo sát khí mơ hồ, như một con sói đang rình rập.

Y dùng hai ngón tay nắm vành ly rượu, dùng một loại tư thế rất tuấn tú, rất tiêu sái che lại sống mũi, đôi môi nhấp từng ngụm rượu.

Bass vốn đang rưng rưng thấy vậy liền im lặng một lát, thương hại biến thành than thở: Ài... Ngồi hình đẹp tốt thật! Góc chết như này vẫn rất đẹp trai!

Bass: Ta không thể nhìn y, ta vừa nhìn y, trong đầu đều là: "A~ Oppa, fuck me!".

Nó buồn cười nghĩ, không biết tương lai Jofar sẽ cưới một cô gái như nào nhỉ, nếu kiếp trước nó có điều kiện như này, ngày nào cũng soi gương thì tầm mắt sẽ cao ngất trời mất.

Hình như trong lịch sử Ai Cập cũng có mấy vị sủng phi nổi tiếng xinh đẹp, Bass từng thấy qua mỹ nữ Ai Cập, chị gái xinh đẹp trong cung rất nhiều, đều là kiểu lã lơi ngoại quốc, gợi cảm mà xinh đẹp.

Giống như các vũ cơ đang khiêu vũ kia.

Bass đảo mắt nhìn các mỹ nhân mị nhã như tơ, ăn mặc ít ỏi, trang điểm đẹp đẽ, kề sát các đại thần uyển chuyển nhảy múa, khi các nàng vặn người, không ít vải vóc bay lên, vóc người kiêu ngạo mãnh liệt dập dờn.

Cục than đen kinh ngạc đến trợn cả mắt lên, nhanh chóng ho vội một tiếng rồi dời tầm mắt, khuôn mặt nóng bừng.

... Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.

Bass ôm đuôi cười hi hi: "Meo ~" Đàn ông mà ~ Nếu Jofar có thể tìm được cô vợ như vậy cũng rất --

"Xẹt -- "

Tiếng kim loại ma sát khi vũ khí được rút ra khỏi vỏ đột nhiên vang lên, trong nháy mắt sát qua màng tai Bass, làm nó giật mình một cái!

Con mèo đen nhanh chóng nhảy dựng lên nhìn sang, mà nhanh hơn nó chính là kiếm của Jofar!

Nó kinh ngạc, tất cả được thu lại, chiếu rọi trong mắt mèo xanh lục, đồng tử co lại thành một sợi dây mỏng. Mũi kiếm vung ra quang ảnh sáng lấp lóa, hai tay che cuống họng, dòng máu phun mạnh từ nửa cái cổ bị chém đứt của vũ cơ...

Thị lực của chúng nó gấp 6 đến 8 lần của con người, mọi thứ như tua chậm lại trong mắt con mèo đen, chậm đến mức nó có thể thấy rõ ràng nét mặt vặn vẹo dữ tợn trước khi chết của vũ cơ, căm hận điên cuồng trong mắt ả và một mảnh máu đỏ tươi quăng đầy cái bàn to, như phủ thêm một tầng "nước sốt" cho món thịt nướng nạc mỡ giao nhau.

Cả người Jofar cũng bị dính máu, từng giọt máu như hạt châu nhỏ xuống từ mái tóc của y, để lại một vệt máu trên khuôn mặt anh tuấn trắng nõn.

Mà Bass ngồi ở bên cạnh y, đờ người bị máu trên áo giáp y tưới xuống đầu.

"Tí tách, tí tách."

Rất dính, rất nóng, trừ vài giọt lúc mới bắt đầu bị lông làm văng ra, số còn lại đều chảy xuống mặt nó.

Máu người.

Không giống như thịt nai sống, đây là máu người.

Bass rốt cục phản ứng lại, mùi rỉ sắt nồng đậm xông vào xoang mũi, khiến nó há miệng nôn ra!

Nó không hiểu, rõ ràng là Jofar muốn trừng trị đám đại thần, tại sao cuối cùng lại là Jofar bị ám sát?

Vũ cơ mới vừa rồi còn nhảy vũ đạo gợi cảm, quăng ánh mắt quyến rũ trước mặt Jofar đã chết, nhưng ả chỉ là một tín hiệu, các vũ cơ bỗng nhiên lấy kim nhỏ từ thắt lưng, phần lớn đánh về phía Jofar, số còn lại thì chọn đại thần gần nhất nhào tới!

Các đại thần tuổi già không có sức phản kháng, phản ứng không kịp liền biến thành một bộ thi thể.

Tuổi trẻ, xuất thân từ võ tướng còn có thể phản kháng một chút hoặc là quay đầu bỏ chạy, mà những người phụ nữ này hiển nhiên không phải người thường, các nàng đều là thân thể dẻo dai, huấn luyện nghiêm chỉnh, động tác cấp tốc.

"A -- "

"Người đâu! Có thích khách —— có thích khách—— "

"Cứu ta, cứu ta, ta không thể chết được, ta, a—— "

"!!!"

Nhất thời, tiệc tối vui vẻ tràn ngập tiếng thét chói tai.

Vũ cơ bình thường hoảng sợ bỏ chạy cùng với các nhạc công kêu la thảm thiết, cuối cùng không chút lưu tình bị đâm chết bởi trường thương của các cận vệ đang xông tới.

Cận vệ không phải ăn chay, trừ người phụ nữ ra tay đầu tiên, Jofar không cử động nữa, trường kiếm hoa lệ dùng làm trang sức tra vào vỏ, cận vệ đã vây quanh trước người y, tiêu diệt tất cả các nữ thích khách nhào lên.

Các đại thần đang bị thích khách truy đuổi rất nhanh phát hiện sự dũng mãnh của cận vệ, kích động chạy tới bên này, kinh hoảng và hy vọng đan xen trên mặt đến mức có chút méo mó.

"Mau cứu ta! Gϊếŧ hết những thích khách này đi! Ta chính là——"

"Phập!"

Đại thần cứng ngắc tại chỗ, chậm rãi cúi đầu, trừng lớn hai con mắt nhìn trường thương đâm vào ngực, máu đã loang ra ngoài vải.

Hắn nhếch miệng, đôi môi mấp máy mấy lần, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng không phát ra bất kỳ thanh âm gì.

Cuối cùng, đại thần cầu cứu có kẻ ngã xuống ở hàng trước, có kẻ bị cận vệ tự tay gϊếŧ chết, có kẻ lại thành công trốn đến sau lưng cận vệ, đứng bên cạnh Jofar.

Sắc mặt bọn họ cũng trắng bệch, đáy mắt lại lộ ra một tia yên tâm sớm đã dự đoán được.

Bước chân của các lão thần khác ở phía sau dừng lại, vẻ mặt phức tạp mí mắt giật giật, hiển nhiên đã hiểu ra gì đó.

"Các ngươi lại dám phản bội... Jofar, tên súc sinh gϊếŧ cha gϊếŧ mẹ nhà ngươi! Ngươi dám! Ngươi lại dám!" Lão già giận dữ gào thét, cuối cùng chết thảm trong tay thích khách.

Từng người từng người một, không ngừng kêu rên.

Bass mới vừa hoãn lại run lẩy bẩy, nhanh chóng dời mắt, nó theo bản năng dùng ánh mắt tìm kiếm Jofar.

Jofar đã an ổn trở về chỗ ngồi của mình, y vẫn như lúc bị đại thần cô lập, một mình chiếm giữ một góc, lông mi buông xuống, hai mắt híp lại, mà khóe môi của y lại nhếch lên rất cao...

Âm thanh tuyệt vọng của các đại thần làm y vô cùng thích thú cởi bao tay, vừa nhìn vừa dùng bàn tay trắng nõn cầm thịt nướng phủ ‘nước sốt’ trên bàn ăn lên rồi cho vào miệng, cùng với rượu từ từ nhấm nháp --

Jofar say sưa ngon lành mà nhìn, mà cười, tựa như đang xem thứ tốt đẹp nhất trên đời, thưởng thức cái chết của các đại thần.

Đôi môi màu hồng nhạt nhiễm sắc đỏ tươi, trên khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng của y, như tinh linh thuần khiết tốt đẹp đột nhiên há miệng rộng đến tận bên tai, lộ ra răng nanh dữ tợn khủng bố!

Từ thần mà sa đọa, từ vực sâu bò ra ngoài.

Loại ánh mắt kia thật sự đáng sợ, đáng sợ đến mức khiến người ta có loại ảo giác... y đang cắn thịt của các đại thần kêu gào thảm thiết kia, chậm rãi nhấm nuốt, Bass cảm thấy có lẽ cả đời này nó sẽ mãi mãi không quên đi cảnh tượng này.

"Cứu ta! Cứu ta a a a!!!"

Tiếng cầu cứu khàn giọng khó nghe khiến Bass thức tỉnh, nó hoang mang quay đầu nhìn sang, một lão thần nhìn rất quen mắt liên tục lăn lộn lại đây, hoảng loạn không lựa đường đưa tay về phía Jofar, ngẩng đầu kêu cứu.

Lúc này Bass mới nhận ra, ông lão này là một trong những người bảo Jofar nghiêm trị nó lúc Thần Mèo lên ngôi, nó.

Lão nước mắt giàn giụa hô to: "Ta chịu thua! Ta sai rồi! Bệ hạ, bệ hạ! Cứu ta, xin ngài cứu ta!"

Lão gọi quá thảm, trong lòng Bass run rẩy, không nhịn được mở miệng với Jofar: "Meo ~ "

Jofar, ông ta lớn tuổi như vậy rồi, hay là...

Hay là lão nhốt lại, hoặc cho lão một cái chết sảng khoái, đừng dằn vặt lão như thế -- Bass muốn nói như vậy.

"Xì -- "

Jofar đột nhiên hít một hơi khiến Bass sững sờ, ngừng câu chuyện.

Đón lấy, nó thấy Jofar nắm tay thành quyền rồi ấn vào đôi môi đỏ tươi của mình, bật cười sung sướиɠ đến không kiềm được vì tình trạng thê thảm của đối phương.

"Xùy, ha ha ha ha ha—— "

"Ha ha ha——!"

"......"

Y cười vẫn dễ nghe như vậy, nhưng càng cười càng vặn vẹo điên cuồng, càng khiến người ta run như cầy sấy!

Quả thực ---- chính là người điên!

Bass mạnh mẽ rùng mình một cái, có thứ gì đó âm lãnh chui vào máu thịt, như giòi bọ trong kẽ xương, làm người ta buồn nôn.

Tại thời khắc này, không riêng gì nó, còn có các đại thần đã chọn đứng bên phe Jofar cững đều lẩy bẩy vì nụ cười của y.

Trong lòng bọn họ không tự chủ toát ra cùng một ý nghĩ, chính là: Chạy mau!

Lập tức!

Lập tức!

Bởi đây là bản năng của nhân loại, khi đối mặt với quái vật!

*

Nhưng Bass không có chạy, nó bị Jofar ôm, thả giữa hai chân đang xếp bằng, Jofar dịu dàng cúi đầu dùng khăn vải lau vết máu sắp đông thành mảng trên người nó.

"Tại sao sao lại bẩn như thế, không phải ta đã cho phép ngươi trốn đi rồi sao?" Động tác trên tay Jofar rất nhẹ, lúc nói chuyện còn mang theo ý cười, như lúc tâm tình rất tốt thường ngày xoa xoa lông nó, "Đừng nhúc nhích, để ta lau sơ cho ngươi."

"Ông ta rất buồn cười phải không, hửm? Ông ta còn từng bảo ta nghiêm trị ngươi nữa... Cận vệ, chém đứt tay chân ông ta, để ông ta chết chậm một chút." Jofar nhàn nhạt ra lệnh cho cận vệ, sau đó cúi đầu tiếp tục lau lông cho nó.

Y lau rất chăm chú, sau khi khăn vải bị nhuộm đỏ, y ném khăn vải xuống, hai tay kẹp dưới nách con mèo nhỏ đen thùi, nâng nó lên nhìn thẳng chính mình.

Bass đơ người nghe âm thanh máu thịt bị chém đứt ẩm ĩ bên tai, tiếng kêu rên của ông lão kia, hai cái tai tam giác run rẩy không ngừng.

Đồng tử như mặt cắt đá quý phản chiếu boss mèo mun sắp lớn.

Mắt mèo xanh trong phủ một tầng hơi nước mỏng manh, làm ướt phần lông quanh viền mắt.

Từng sợi từng sợi, ướt nhẹp...

"Tại sao lại khóc?Bị sợ rồi sao?" Jofar nói, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mắt nó, Bass kẹp đuôi run lên, nhanh chóng nhắm mắt lại, lại không nghênh đón bất kỳ đau đớn nào.

Con quỷ ăn thịt người, hiển nhiên là không muốn ăn mèo.

"Được rồi."

Tiếng nói dễ nghe vang bên tai.

"Đừng sợ, cùng ta xem cho xong nào."

Y nói xong thì ôm Bass vào trong ngực, tiếp tục mỉm cười quan sát địa ngục giữa trần gian.

Bass vùi đầu vào ngực y run lẩy bẩy, không ngẩng lên lần nữa, cậu chỉ là một người bình thường, đã đến cực hạn, không có dũng khí tiếp tục nhìn xuống...

Kết thúc ra sao, Bass không biết.

Cậu chỉ biết là sau đó, Nefes đã nói với cậu rằng các thích khách đó đều là do Nefes dựa theo chỉ thị của Jofar, cố ý mở một con mắt nhắm một con mắt thả vào cung, các nàng là tàn dư của các nước khác, cũng là người gánh tội cho cái chết của các đại thần.

Các đại thần nằm trong danh sách tử vong của Jofar đã chết sạch, cận vệ sẽ gϊếŧ hết các thích khách đó.

Mà mấy người đàn ông đến vương cung ngày ấy, ngay đêm đó mang binh đột nhập vào nhà đại thần có tiếng trong danh sách, dùng một mòi lửa thiêu rụi tư binh của bọn họ, người nhà, tài sản... đến sạch sành sanh, chẳng còn cái gì...

Nửa tháng sau chuyện này, Jofar sắp xếp thỏa đáng mọi thứ, mới lộ ra tiếng gió với bên ngoài.

Đến đây.

Một sự kiện đẫm máu nhà vua tàn sát chúng thần trở thành một trận ám sát không mấy quan trọng với vài nét bút đơn giản trong lịch sử đầy sắc thái truyền kỳ của vua chinh phạt Ai Cập——Jofar Memphis II...