Chương 26: Ta dữ lắm đấy nhá

"A! Tay của ta —— "

Trong thần miếu trang nghiêm thần thánh, một xác ướp nữ với ba vết cào sâu không ngừng rướm máu trên mu bàn tay, phát ra một tiếng thét chói tai ngắn ngủi.

Người phụ nữ bọc kín mít không nhìn rõ là ai, ôm tay ngồi xổm xuống.

Đại thần, tư tế xung quanh và cả Nefes đều kinh ngạc vì một cú cào bất ngờ này của Bass.

Jofar nhíu mày, ánh mắt rơi vào cục bông đen đang không ngừng thờ phì phì bởi vì nổi giận nên, lông sau cổ cũng xù lên một vòng.

Y nghĩ đến cái gì đó, mi tâm giãn ra, miệng nhếch lên một độ cong nho nhỏ.

Vật nhỏ, chỉ bằng ngươi cũng muốn bảo vệ ta?

Muốn chứ.

Bass không biết Jofar đang suy nghĩ gì, nếu biết cậu nhất định sẽ trả lời như vậy.

Về phần hiện tại, trong cặp mắt mèo xanh lục chỉ có phẫn nộ cùng đắc ý nho nhỏ, nghe tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ kia thì hình như là Bartrana, chính là người phụ nữ phóng đãng đã bị nó bắt gặp kia.

Bass: Há, xem ra vận may của ta cũng không tệ lắm, một phát đã bắt được nàng ta!

Bartrana bọc kín toàn thân của mình, đau đớn ngồi chồm hỗm trên đất một lúc lâu, nàng ta cũng khϊếp sợ và khó hiểu, nhưng sau khi thấy vải băng bị máu của mình nhuộm đỏ, việc đầu tiên nàng ta nghĩ tới lại là đứng lên hung hăng đánh lại.

Nàng ta là công chúa! Là quý tộc! Không một ai dám làm nàng ta bị thương!

Nghĩ vậy, Bartrana cũng làm như vậy, nàng ta đột nhiên đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm con mèo đen đang khịt mũi nhìn mình, giơ tay lên.

"Con mèo đáng chết này!"

Nàng ta nổi giận gào lên một tiếng, bàn tay vừa muốn hạ xuống.

Mà Bass cũng không sợ, hiện tại cậu là một con mèo, người bình thường hoàn toàn không linh hoạt bằng cậu, so tốc độ, bác mèo có thể nhảy ra xa chỉ trong nháy mắt, sau đó cào nát mặt ả cặn bả này!

"Meo méo—— "

—— Đệch mợ! Đến đây, tưởng bố mày sợ chắc!

Bass đứng lên bằng chân sau, hai chân trước "biubiu" xòe móc câu ra, mắt mèo lóe lên tia hung dữ, cái đuôi mạnh mẽ vung vẩy, nhe răng thủ thế chờ đợi, siêu siêu hung ác phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.

Hơn nữa tuy Bass là một loài mèo cổ có thân hình ưu nhã thanh mảnh, nhưng cũng không kém loài linh meo tai đen là mấy, khung xương còn chưa nẩy nở cũng đã có bóng dáng loại mèo cỡ lớn, mặt nhỏ, cộng thêm cái biểu cảm như thế thì ——

Ừm, rất hung ác.

Rất đáng sợ.

Bass nhe răng, trừng mắt giận dữ: Méo —— đàn ông tốt không đánh phụ nữ, mà ta không phải là người! Ngày hôm nay để ta sẽ cào cho thứ không biết xâu hổ như ngươi một hình xăm luôn!

Méo —— đến đây, cào nhau đi!

Bartrana bị con mèo đen hung thần ác sát doạ sững sờ, nhìn cặp mắt xanh như ma trơi kia, bàn tay vốn muốn hạ xuống lại cũng không biết sao hạ được.

Con mèo này điên rồi sao?

Nó còn cào ta nữa không?

Tay đứt ruột xót, Bartrana dẫu sao vẫn không ra tay, buồn bực nhìn đám người phía sau.

"Cận vệ đâu? Tư tế đâu?! Lũ đáng chết các ngươi không thấy ta bị con mèo này cào sao! Bắt nó lại cho ta!"

Âm nhạc dừng lại lần thứ hai.

Không khi lặng ngắt như tờ.

Hướng tất cả mọi người nhìn tới không phải là Bartrana bị thương, mà là Jofar.

Sau đó bọn họ liền nhìn thấy Pharaoh anh tuấn như một vị thần, mặc áo giáp vàng khí khái hào hùng và vương miện uy nghiêm.

Dưới lớp trang phục đó, y nhàn nhã thích thyus nhìn con mèo đen của mình hành hung người khác, khóe môi nhếch lên, mặt mày dịu dàng, cười như Nông Phu Sơn Tuyền* —— có chút ngọt.(một hãng nước ở Trung Quốc)

Nefes:...

Đại thần and tư tế:...

Đại thần and tư tế: Chúng ta lại mù à nha?

Không ai phản ứng, Bartrana cũng theo ánh mắt mọi người nhìn thấy Jofar, nhưng nàng ta đã từng tận mắt nhìn thấy Jofar hành hạ vương hậu đời trước đến chết, từ đó trở đi, Bartrana sợ y từ tận đáy lòng, coi như bây giờ y đang cười, Bartrana cũng cảm thấy đó là nụ cười của ác ma!

Đồng tử của nàng ta như bị bỏng, nhanh chóng dời mắt, yếu ớt nổi giận với lão tư tế: "Tư tế làm cái gì đấy, chẳng lẽ muốn để huyết mạch vương thất ta tiếp tục bị chảy máu à? Mèo Thần là thứ mà một con mèo hoang hại người cũng có thể làm sao!?"

"..."

Sau khi nghi thức kết thúc, công chúa mới có tư cách tiến vào thần miếu, cho nên không biết cuộc đối thoại lúc trước giữa Jofar và lão tư tế.

Lão tư tế bị nàng ta trút giận tức đến mức không cầm nổi pháp trượng, trong lòng tức giận mắng: Đời vương thất này không có thứ gì tốt cả!

Các đại thần ngậm miệng không lên tiếng.

Cận vệ chỉ nghe lệnh một mình Pharaoh.

Một công chúa khác thấy mình không sao mà Bartrana lại xui xẻo, trong lòng còn đang mừng thầm.

Bọn họ cũng chờ bệ hạ mở miệng, nhưng bệ hạ của bọn họ đang dùng ánh mắt sờ mèo...

"Các ngươi, các ngươi..."

Không ai phản ứng mình, Bartrana vừa lúng túng vừa tức giận, da mặt màu nâu nhạt đỏ lên, đương nhiên, bởi vì nàng ta bọc cực kín, mọi người cũng nhìn không thấy.

Bác mèo đen xì cười lạnh một tiếng, đứng mệt rồi, nhân lúc kẻ địch chưa quay đầu lại thì bỏ móng vuốt xuống nghỉ một lát.

Cuối cùng vẫn là Nefes đứng ra, tốt bụng thả cho nàng ta một bậc thang, dịu giọng khuyên can: "Nghi thức còn đang tiến hành, công chúa điện hạ, mời ngài tạm thời để nghi thức cử hành xong xuôi đã."

Ai biết Bartrana lại đá phăng cái bậc thang, gầm nhẹ: "Đây rõ ràng là trách nhiệm của các tư tế, tại sao lại muốn ta nhịn!" Cũng không phải lễ tế hay lễ lớn long trọng gì, nàng ta có gì không dám nói?!

Khóe miệng Nefes giật một cái: "..." Cho bậc thang mà không xuống, cô công chúa này ăn gì mà ngu thế?

Còn muốn Đại tư tế giải thích, ngươi tưởng bệ hạ sẽ cho phép à?

Chỉ nửa giờ trước khi ngươi bước vào, vị Pharaoh đang đứng bên kia thiếu chút nữa đã rút kiếm chặt đầu lão tư tế vì mèo của y đấy, ngươi biết không hả?!

Đại tư tế bị trúng đạn cũng oan ức, tốn hơi thừa lời nói: "... Mèo này không phải của thần miếu chúng ta!" Nồi này bọn ta không gánh!

Bartrana nghe vậy cười lạnh: "Không phải của thần miếu thì tính là Mèo Thần sao, con mèo đáng chết ngu ngốc này rốt cuộc là của ai! Ta phải xử tử hắn!"

Tiếng chất vấn the thé của người phụ nữ vang vọng trong thần điện to lớn.

"......"

Đại thần vẻ mặt nhăn nhó, lão tư tế căm giận bất bình.

Nefes trực tiếp che mặt lườm một cái.

"Rốt cuộc là mèo của ai, không dám thừa nhận đúng không, ha ha."

Bartrana híp mắt, ánh mắt như dao nhỏ nhìn quanh cả hiện trường, không có ai ngẩng đầu nhìn nàng ta, nàng ta đang muốn hỏi lần thứ hai.

Pharaoh anh tuấn đứng sau nàng ta đang dùng ánh mắt vuốt mèo nghiêng đầu, vẻ mặt lạnh lùng.

Giọng y lạnh như băng, y nói: "Của ta đấy."

Còn nói: "Ngươi có ý kiến gì không?"

"..."

Bartrana cứng ngắc quay đầu lại.

Vừa vặn chạm vào hai tròng mắt băng giá của Jofar, tay y nắm bảo kiếm, hỏi: "Ngươi muốn gϊếŧ ai?"

"..."

Cả người Bartrana run rẩy với tần suất mắt trần cũng có thể thấy.

Cục bông đen trên thần đài nhìn nhìn.

Không nhịn được hự một tiếng, cười ra tiếng heo.

...

Cuối cùng, hai vị công chúa được thị nữ Nefes phái tới mời xuống.

Đại tư tế cau mày hỏi Jofar: "...cài này, Mèo Thần chưa có chọn nữa."

Jofar: "Chọn rồi."

Đại tư tế: "..."

Jofar mặt lạnh: "Không phải Bast đã đặt móng trên tay nàng ta sao?"

Cục bông đen: Meo —— Đúng đúng!

Đại tư tế: "..." Ngươi gọi cái này là đặt? Rõ ràng là cào nhé!

Đại tư tế có chút cạn lời, nét mặt già nua đen kịt, đơn giản kết thúc nghi thức từ lúc mới bắt đầu đã đi lệch đến không thể giải thích được, hận không thể về nhà sớm, thật sự không muốn nhìn thấy mặt tân vương nữa.

Sau khi nghi thức kết thúc chính là tiệc tối.

Các đại thần đi theo Pharaoh trở về vương cung, sau khi cử hành nghi thức tuyển hậu xong, Jofar sẽ tổ chức yến tiệc chiêu đãi tất cả đại thần, đồ ngon rượu ngon, vũ cơ ca nữ, ăn uống vui chơi, hôm sau đều sẽ được nghỉ ngơi một ngày, không vào triều.

Loại chuyện này cũng do Nefes phụ trách, trước khi bọn họ trở lại, Nefes đã để thị nữ trở về truyền tin cho cung điện, tuyển hậu kết thúc, mau chóng chuẩn bị tiệc tối.

Cho nên khi Jofar dẫn đầu mọi người trở về thì trực tiếp ngồi lên chủ tọa tiếp khách, những người khác ấn theo cấp quan của mình, mỗi người một cái bàn thấp có ghế mềm.

Thị nữ trẻ đẹp bưng sơn hào hải vị lên, mang theo một làn gió thơm nức mũi, quần áo nhẹ nhàng bưng món ăn lên.

Bass nhìn tình cảnh này, lại nhớ tới những điều Jofar nói với tâm phúc của y, cục than nép vào trong ngực Nefes, mới vừa rồi còn có thể hung ác người khác, hiện tại lại ngoan ngoãn biến thành mèo nhỏ nhát gan.

Phải làm chuyện lớn, phải làm chuyện lớn, làm chuyện lớn...

Những lời này tràn ngập trong đầu Bass, tim đập loạn xạ..

Cậu không biết thời gian cụ thể, chỉ biết một lát nữa sẽ xảy ra một sự kiện lớn, nó sẽ được khắc lại vào lịch sử Ai Cập và sách lịch sử trong tương lai!

Mà cậu còn có thể dùng thân phận con mèo tận mắt chứng kiến trận tranh đấu quyền lực đẫm máu giữa Pharaoh và các đại thần này!

Có đổ máu hay không vậy... ài, nhất định là có, nhưng nếu quá máu me thì làm sao bây giờ... Sự phấn khích khi nắm bí mật lớn mà lại không thể nói, khiến nó không khỏi quan sát biểu tình của tất cả mọi người ở đây.

Các đại thần ăn uống, hiển nhiên không phòng bị, điều khiến cậu bội phục chính là bên trong có không ít đại thần phản chiến đứng bên tphe của Jofar, dĩ nhiên cũng mặt không biến sắc tim không đập nhanh, không lộ ra một chút sơ hở.

Nefes mỉm cười, thỉnh thoảng có nữ quan tiến lên, nàng là Đại thần quan nên phải quản lý quy trình tiệc rượu, không có ai nghi ngờ nội dung trò chuyện bình thường hằng ngày giữa các nàng.

Qua một chốc, Nefes bắt đầu bận túi bụi, cho nên đặt nó ở bên cạnh Jofar, cục bông đen rất thức thời, trực tiếp cách vải dệt ngồi xổm bên chân sen nhà mình.

Nhìn Jofar vẫn cứ một thân áo giáp, tay cầm ly rượu bằng vàng uống rượu.

Bass:... Đám đại thần này cũng không suy nghĩ một chút, Jofar vẫn không đi thay quần áo, cả người khắc nghiệt, lẽ nào lại hợp với tiệc rượu à.

Nghĩ, nghĩ, một bàn tay đeo giáp rơi xuống đầu nó, đè bẹp hai cái tai hình tam giác, dán trên đó vuốt lên vuốt xuống hai lần.

Cứng cứng.

Bass ngửa đầu.

Ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt như đá quý mà băng lam.

"Nhớ ở bên cạnh ta." Jofar cúi xuống xem nó, tiếng nói rè rè, dừng một giây rồi nói: "Nếu ngươi sợ, cũng có thể trốn về tẩm cung."

Quái thú nhỏ màu đen há lớn cái miệng đỏ tươi ngáp một cái.

"Meo ~" Ta có chút sợ nha.

Bass rất thản nhiên tiếp nhận sự thật rằng chính mình rất sợ, kéo dài giọng lại meo một tiếng: Nhưng ta vẫn muốn đợi ở đây.

Mặc kệ sẽ xảy ra chuyện gì, đều sẽ ở cùng với ngươi.

Trong lòng cậu, tuy rằng phân lượng của Jofar còn chưa nặng tới mức như người thân hay vợ chồng, nhưng dù sao cũng đã ở chung lâu như vậy, Bass cũng đã xem y là người một nhà, là bạn tốt từ lâu rồi.

Cho nên nó nghĩ, coi như nó không có tác dụng gì, ít nhất cũng ở lại đây cùng bạn tốt.

Nghe tiếng meo meo bên tai, trái tim Jofar lại mềm mại mấy phần, khóe môi lõm xuống, lộ ra nụ cười nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng nắm tai mèo, xoa xoa, xúc cảm thịt thịt.

Ừm.

Rất thoải mái.