Chương 37: Những lời người nói với ta hôm nay

"Người Hạ Ai Cập quả nhiên vẫn không thành thật, à, chiến binh số một? Một đám nít ranh chưa trải qua tắm máu trên chiến trường."

"Ừ, vương đô cách đây khá xa. Mấy vị Đại thành chủ khó tránh khỏi có tâm tư khác, lần ám sát trước đó chính là người của bọn chúng, phần còn lại của hành trình e là sẽ không an bình."

Những vị tướng thân tín như Abbeliu và Bretton cưỡi ngựa đi sát xe vua, Sok bên cạnh thì vì thân thể quá lớn nên những con ngựa được chọn cũng đặc biệt khỏe mạnh, có thể chịu được trọng lượng lớn.

Nghe thấy bạn mình nghị luận, Sok thấp giọng hỏi: "Nếu chúng ta đã biết người Hạ Ai Cập không thành thật, vậy chúng ta còn muốn gióng trống khua chiêng như thế làm gì? Lặng lẽ tới đây không tốt hơn sao?"

"Đương nhiên không tốt." Bretton cười híp mắt dùng khuôn mặt người xấu bẩm sinh của hắn kiên nhẫn giải thích cho anh em, "Sok, ngươi dám đảm bảo ở Thượng Ai Cập chúng ta không có tai mắt do kẻ khác xếp vào sao? Phải biết những kẻ trong bóng tối đó chỗ nào cũng có, giống như lỗ sâu đυ.c trên thân cây chà là vậy."

"Hành tung của chúng ta sẽ bị cơ sở ngầm truyền lại cho người sau lưng bọn chúng, nếu dân chúng không biết bệ hạ đến, người trong chỗ tối sẽ có một cái cớ rất hay tự đưa tới cửa là: "Trong lúc nhà vua vi hành thì không may gặp phải giặc cỏ hoặc đạo tặc, không may chết đi". Khi đó, không chỉ đám thích khách nước khác muốn bệ hạ chết kia, ngay cả lũ đại thần mới vừa rồi còn cung kính, hay các đảng phái tàn dư chưa quật khởi được quốc gia đã diệt vong của mình lẫn lũ nô ɭệ có tâm phục quốc, đều sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này!"

Abbeliu gật đầu, tiếp lời: "Thậm chí bọn họ có thể quang minh chính đại xuất binh, giả vờ lấy danh nghĩa quét sạch băng trộm, lại đây vây quét chúng ta, ở ngoài sáng, bệ hạ quang minh chính đại đến Hạ Ai Cập, một ít người có tâm tư sẽ bận tâm rất nhiều thứ nên không dám ra tay."

"Hóa ra là vậy..." Sok sờ gáy, vẻ mặt buồn bực, "Những người này không thể tới chính diện sao! Lằng nhà lằng nhằng phiền muốn chết!"

Abbeliu và Bretton bị hắn chọc cười, chế nhạo: "Ha, ai lại đi đánh trực diện giống như tên đầu sắt nhà ngươi chứ, đâu phải người ta cũng không có đầu óc giống ngươi."

"Cái rắm! Sao ta lại không có đầu óc, huống chi ta là chiến sĩ, chiến sĩ thì chỉ cần biết đánh nhau, biết gϊếŧ người là được!"

Sok lườm cả hai, giọng to như sấm, Abbeliu mím môi vui vẻ, Bretton thì cười nhạo.

Tiếng trò chuyện của bọn họ không nhỏ, cả đội ngũ tính luôn binh lính là hơn 6000 người, tất cả đều người phe mình theo tới từ Thượng Ai Cập, không lâu sau còn có đội khác tiếp ứng, nếu không phải do trời dần tối, mọi người có thể càng thoải mái hơn hiện tại chút.

Một bên khác, hai vị Đại thần quan cưỡi ngựa đi cạnh xe vua, vẻ mặt cũng rất tùy ý, giọng điệu thản nhiên như đang thảo luận tối nay ăn gì, bàn bạc khả năng có thể gặp phải ám sát sắp tới.

Nefes: "Động tĩnh lúc trước của chúng ta cũng khá lớn, lần ám sát này có lẽ sẽ nhỏ đi một nửa."

Hesse: "Ha, ta nghĩ sách Vong Linh không chừng là mồi nhử của kẻ địch."

Nefes ngoáy tai: "Tự tin chút đi, xóa từ "không chừng" đi, còn có, bệ hạ đã sớm dự đoán được chuyện này rồi."

Hesse: "... Nefes, ngươi không chỉ là một Đại thần quan, mà còn là phụ nữ đấy, có thể chú ý hình tượng một chút hay không."

Nefes cười quyến rũ: "Hesse, ngươi không phát hiện ta chỉ như thế trước mặt mỗi mình ngươi thôi hả?"

Hesse: "..."

Nam Đại thần quan bỗng nhiên cứng đờ, vẻ mặt biến hóa không ngớt, như thể đã trải qua một lộ trình tâm lý xoắn xuýt, dài dòng như: "Tại sao nàng ấy lại nói như vậy?", "Có phải nàng ấy thích ta hay không?", "Ta phải uyển chuyển từ chối ra sao?", v.v...

Nefes đen tối cười híp mắt thưởng thức xong rồi, sau đó bổ sung một câu: "Đừng nghĩ nhiều, bởi vì ta coi ngươi là chị em tốt đó, Hesse."

"..."

Nefes: "Phụt, với cái đầu chìm ngập trong mớ ảo tưởng tình yêu và cái tính khó chịu của ông kia, quả thực rất giống thiếu phụ quý tộc đa tình, yêu mà không được ha ha ha ha —— "

"......"

Hesse · thiếu phụ đa tình sầm mặt lại, xiết chặt pháp trượng, nghiến răng nghiến lợi, người nhỏ trong lòng đang nhảy qua nhảy lại giữa hai lựa chọn từ chức hay đánh chết người phụ nữ này, cuối cùng lại chọn thúc ngựa rời đi, để lại cho Nefes một bóng lưng trai nam giận dữ.

Nefes say sưa ngon lành thưởng thức ở phía sau.

Bên cửa sổ nhỏ của xe vua nặng nề và hoa lệ, cái chân nhỏ hóng hớt đủ rồi lặng lẽ meo meo rụt về.

Không gian trong xe rất lớn, rất rộng rãi, meo địa gia đen xì buông cái chân đang víu cửa sổ ra, lười biếng ngã xuống chính giữa hai chân Jofar đang ngồi xếp bằng.

Nó ngước đầu nhìn người đàn ông như đang phát sáng, đôi mắt xanh biếc như một hồ nước nhỏ màu bích lục phản chiếu ánh sáng lung linh dưới ánh trăng.

Jofar đang uống rượu, dưới góc chết như này mà y vẫn đẹp trai như cũ khiến Bass muốn biến thành một con mèo lưu manh.

Rượu nhỏ đỏ sẫm nhẹ nhàng lắc lư trong ly rượu miệng hẹp bằng vàng dưới sự di chuyển của xe vua, có hơi khó khăn, cuối cùng thấm ướt đôi môi nở nang, lúc Jofar mím môi sẽ nhiễm chút màu nhàn nhạt.

Bass biết Jofar chưa bao giờ uống quá nhiều rượu, cũng sẽ không uống say, y không thích suy nghĩ và đầu óc của mình bị bất cứ thứ gì chi phối, mất kiểm soát.

Bass xem đến mê li, nhẹ nhàng gọi: "Meo?" Từ đầu ngươi đã biết con đường đi tìm sách Vong Linh sẽ đầy rẫy nguy hiểm sao?

"Ừm."

"Meo." Vậy mà ngươi vẫn đi.

"Thay vì kiêng kỵ bụi gai trong bóng tối, chi bằng hãy nhổ tận gốc nó dưới ánh ban ngày."

Jofar cụp mắt, vuốt ve bụng Bass, ngón tay gãi gãi cằm nó, giọng điệu vẫn lạnh nhạt trước sau như một.

Bass tặc lưỡi, nó thật sự rất khó tưởng tượng Jofar với vẻ ngoài và biểu cảm này thực ra lại là một quân vương có dã tâm và thích gϊếŧ chóc.

Bass do dự meo meo meo meo kể cho y nghe về vị thành chủ mập mạp, Jofar cau mày, khóe môi mím xuống, rất khó hiểu.

Y hỏi: "Tại sao ta không thể trách tội gã?"

Bass: Ta chỉ là một con mèo...

Jofar: "Ngươi là mèo của ta."

Bass: "..."

Mắt cục than đen lấp loé, nội tâm ấm áp.

Jofar: "Mặc kệ bản thân gã có làm hay không, kẻ làm Pharaoh tức giận đều đáng bị trừng phạt."

Bass meo: "Nhưng gã không phải là thần tử rất quan trọng sao, bởi vì chút chuyện nhỏ này mà làm gã xấu mặt, có thể quá chuyện bé xé ra to, chọc phiền phức, ví dụ như ghi hận trong lòng với ngươi gì đó hay không?"

Trong phim nó xem kiếp trước đều diễn như thế.

"Tại sao?" Jofar hỏi ngược lại: "Gã có trung thành hay không không liên quan gì đến chuyện này, nếu gã chọn phản bội, thì ta sẽ gϊếŧ gã sau khi gã phản bội ta, ban cho gã cái chết."

"Vậy nếu gã là trung thần thì sao?"

"Đó cũng là điều gã phải làm."

"..."

"Ta là Pharaoh của Ai Cập, bất cứ ai bước chân vào Ai Cập đều sẽ thành tài sản của ta, ta thống trị sự sống chết của bọn họ, quyền lợi duy nhất của bọn họ chính là quỳ xuống, thần phục ta, kính dâng tất cả vì ta."

"..."

Cục bông đen sửng sốt, im lặng một hồi, không thể hiểu nổi.

Bass không phải là người sinh sống ở Ai Cập cổ đại, hoàn toàn không thể hiểu được "vương quyền" trong miệng Jofar, chứ đừng nói tới việc suy nghĩ từ góc độ của một quý tộc hay một nô ɭệ.

Nó đã từng đọc những ghi chép lịch sử thiếu sót, ở niên đại mà người người bình đẳng, thứ "không công bằng" trong miệng người hiện đại, ở thời đại thần quyền cổ đại, nó hoàn toàn không phải là thứ to tát gì cả, tư tế tùy tiện nói một câu tiên đoán, sau đó nhà vua sẽ ra lệnh tàn sát cả làng.

Không có đạo lý, không có công bằng, không có nhân quyền, thậm chí ngay cả cảm xúc của bản thân cũng bị mệnh lệnh.

Sinh mạng của kẻ thấp kém chính là bùn đất, nếu rơi trên bàn rượu của quý tộc cũng sẽ khiến quý tộc phiền lòng tức giận, chứ đừng nói đến bậc đế vương.

Hơn nữa giai cấp bình dân Ai Cập cũng nghĩ như vậy.

Bọn họ đã quen phục tùng người đàn ông trên ngai vàng và cả thần miếu, đã quen bị thống trị, ngay cả Hesse cùng với cận vệ đi cuối đội ngũ cũng có thể vì Jofar mà vứt bỏ sinh mạng, chỉ vì bảo vệ Pharaoh là một trong những chức trách của y.

Bass chịu ảnh hưởng bởi hoàn cảnh sống trước đây vẫn luôn cho rằng những điều đó đều là do cách viết khoa trương.

Trong nội tâm nó, nhà vua có thể quyết định sự sống còn của con người, mà phần lớn đều là nói lý lẽ, nói pháp luật, kết quả, từ ngày xuyên qua tới nay, trải qua chuyện thị nữ của vườn thú vườn, tiệc tối của đại thần và sau khi tới Hạ Ai Cập, Bass đã có vài suy đoán không tốt lắm về những quyền lợi mà Jofar nắm giữ cũng như cách y nhìn nhận mọi thứ...

Hóa ra ta mới là người có tư tưởng kỳ quái, hoàn toàn không hợp với thời đại này sao?

Bass tự hỏi, có phải trong lòng Jofar không có tình cảm với bất kỳ ai mà chỉ có thống trị. Xưa nay y chưa từng đặt bất cứ ai ở trong lòng...

Nhợt nhạt thiết tưởng một hồi, Bass lập tức cảm thấy khó chịu, mặc dù bây giờ nó đã trở thành một con mèo, nhưng nó vẫn coi mình như một con người, một "con người" trong xã hội hiện đại.

Hơn nữa, Bass cảm thấy sự quan tâm và tôn trọng mà mình nhìn thấy trong mắt Jofar không phải là giả.

Huống chi luôn có việc mà vua cũng không làm được... Cục than vẫy vẫy đuôi, mang chút may mắn trong lòng không ngừng quẫy đuôi, ánh mắt có một tia vô lực và mong đợi, nó kêu lên với vị Pharaoh tuổi trẻ tuấn mỹ.

"Jofar."

Jofar nghe tiếng tiếp tục xoa xoa thân thể của nó, đáy mắt tràn đầy dịu dàng, điều này khiến Bass cảm thấy an tâm, nó lập tức hỏi: "Loại thống trị mà ngươi nói có bao gồm cả tình cảm không? Chính là, ừm, ngươi có nghĩ rằng người khác đối tốt với ngươi chỉ vì ngươi là vua không?"

Không biết câu này tại sao lại chọc giận y, nụ cười của Pharaoh đột nhiên tắt ngấm.

Một lúc sau y mới trả lời: "Trước khi lên ngôi, ta không có gì cả, sau khi lên ngôi, ta có tất cả... tài phú, địa vị, quyền lợi —— đương nhiên, cũng bao gồm cả tình cảm."

Nghĩ đến những người đã từng trào phúng y, thương hại y, bây giờ lại thần phục dưới chân y, khuôn mặt tươi cười a dua nịnh hót, Jofar liền cảm thấy trong đó tự nhiên bao hàm cả tình cảm.

"......"

"Nhưng, nhưng mà" —— Cục bông đen vươn mình, chân trước víu chặt cánh tay bưng ly rượu của Jofar, vội vàng giải thích: "Lúc trước ta ở cùng ngươi cũng không phải vì ngươi là Pharaoh mà, ta thật sự muốn làm bạn với ngươi!". Nó thậm chí còn nghĩ rằng bọn họ đã là bạn bè.

"Bạn bè?"

Jofar cúi đầu, một người một con mèo đối diện, hai loại màu mắt đan xen lẫn nhau.

Chú mèo đen thui dùng sức gật đầu: "Đúng, đúng."

"Bast." Jofar để ly rượu xuống, đưa tay ôm nó, hai mặt thân cận, đôi mắt xanh biếc như đá quý không chút mù mịt, y nhíu mày, tựa hồ không hiểu bạn bè là cái gì.

Kỳ thực Bass không biết, Jofar thật sự không rõ lắm, y chiếm được quyền lợi, đối người và vật mình thích, phương thức biểu đạt yêu thích của y chính là cho đối phương địa vị và thứ càng tốt hơn.

"Meo!" Ta đây!

Mắt Bass long lanh, mong đợi nhìn về phía y, mặc dù là biểu cảm tiêu cực, nhưng nó lại tỏa sáng trên khuôn mặt của một người đẹp như Jofar, đến nỗi nó khiến người ta sinh ra một loại ảo giác nào đó ——— Jofar rốt cuộc cũng trả lời, y nói:

"Ngươi không phải là thú cưng của ta sao?"

"......"

"Lúc trước ngươi rất biết điều, rất tốt." Jofar vẫn dịu dàng hôn mũi chú mèo đen như trước, "Tiếp tục lấy lòng ta, ta sẽ vẫn luôn chiều chuộng ngươi, cho ngươi một cuộc đời áo cơm không lo."

"......"

Thú cưng... À, chỉ có thú cưng?

Bass choáng váng, như bị một chậu nước đá tưới thẳng xuống thiên linh cái, còn có khối băng ầm ầm ầm đập đầu nó vang ong ong.

Hóa ra, vẫn luôn, vẫn luôn là sự tưởng bở của kẻ bình dân như ta sao...

Rắc.

Một trái tim trinh nguyên rực lửa, nhảy xuống từ một đài tên Thiên Thai xuống, rơi vỡ tan tành, rắc chút hành thái, thêm chút dầu, tiêu là có thể làm nhân sủi cảo rồi.

Boss mèo tâm đã lạnh, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm tên xấu xa cảm thấy chuyện mình nói là điều đương nhiên trước mặt, đột nhiên cảm giác chính mình cực kỳ giống vai vụ bia đỡ đạn trong phim hào môn máu chó, bị đánh chân, bị tiểu tam, bị vô tình chơi xong tiện tay quăng dính trên tường, không cạy xuống được!

Trong một khoảnh khắc, đáy lòng Bass vang lên lời kịch kinh điển của mấy chị gái ma nữ: Mẹ nó, đáng hận thật!

Nó nhìn gương mặt tuấn tú của Jofar, càng ngày càng tức, căm ghét từ tận trong tim! Bất tri bất giác "biubiu" xòe móc câu sắc bén dưới chân ra.

Con mèo chăm chú, hai mắt xanh trong chợt sắc bén lên, nó đột nhiên nhảy lên đánh tới chỗ Jofar!

Không khác gì một cái giẻ lau đen quăng vào mặt.

"Meo———— "

Cặn bã! Đi chết đi ———

"A!"

...

...

Ngày ấy, con mèo đen hốt hoảng chạy trốn đã bị mấy ngàn người đuổi theo bắt về dưới tiếng rống giận của vua Pharaoh.

Ngày ấy, hai vị Đại thần quan cho là không có thích khách, nhiều tên tâm phúc và cận vệ tận mắt nhìn thấy bệ hạ của bọn họ, còn là khuôn mặt sánh ngang với thần linh, làm người say đắm kia có thêm ba vết mèo cào như trẻ nít vẽ bậy trên trán...

Sau đó, vị Pharaoh Ai Cập tuổi trẻ anh tuấn cả đường mặt đen như tích nước, tản ra sát khí khiến hai chân mềm nhũn, khi tới thành phố tiếp theo, trực tiếp làm cho lão thành chủ ra nghênh tiếp với khuôn mặt tươi cười, tố chất tâm lý lại không tốt như chiến sĩ "phịch" một tiếng ——

Hù cho quỳ xuống luôn.