Chương 38: Hành hạ đến chết mãn tính

Cửa sổ đóng chặt, ngoài cửa lẫn trong cửa đều không có một tiếng động.

Tro bụi cuồn cuộn bay múa trong tia sáng hắt vào, căn phòng này có rất ít đồ đạc, bốn phía trống trải, cái lọ hoa là vật trang trí duy nhất trong đây cũng phủ một lớp bụi mỏng.

Trong một chiếc l*иg gỗ nhỏ hình vuông, có một cục bông nhỏ màu đen nằm bất động.

Nếu không nhờ đôi tai hình tam giác dựng đứng của nó, dựa vào mắt thường hoàn toàn không thể nhận ra nó là một con mèo.

Nó quá đen.

Tro bụi rơi vào l*иg, nghịch ngợm nhảy nhót trên đầu lông của nó.

Con mèo đen cuộn tròn mình thành một quả cầu vùi trong góc l*иg, giả bộ mình chết rồi.

Không có ai đến đây, trước l*иg cũng không có nước và thức ăn, bởi vì ai cũng biết, nó là con mèo cắn bệ hạ bị thương.

Bass nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của chính mình, trong đầu suy nghĩ lung ta lung tung gì đó, lại không bắt được đầu đuôi ý nghĩ, đại não còn trống hơn cả dạ dày.

"Ọt ~~~ "

Bụng réo ầm ĩ, Bass đói bụng, nhưng nó không ăn, cũng không muốn ăn.

Nó đã bị nhốt một ngày, hôm qua sau khi cào Jofar, Bass quay đầu bỏ chạy, cuối cùng bị một nhóm đàn ông trông có vẻ khỏe mạnh đến mức mất linh hoạt, nhưng thực ra lại rất nhanh nhẹn, xách cổ về lại trước mặt Jofar.

Hai vị Đại thần quan nhìn vết thương trên trán bệ hạ, lo lắng không thôi, mím môi một cái, dưới khuôn mặt đen kịt của Jofar vẫn là không dám nói gì.

"Bast."

Quanh người Jofar như toát ra sương đen, nhìn thẳng vào con mèo trước mặt y, tay nắm thành quyền, từ số gân xanh nổi lên mà đoán, tâm tình y hiển nhiên không bình tĩnh như vẻ mặt.

"Ngươi làm ta đau." Câu nói này như thoát ra từ kẻ răng, không hề yếu ớt, tràn ngập kiềm chế trước khi bạo phát, "Tại sao, Bast?"

Bass trừng mắt nhìn, tựa như nghe được những điều này từ trong lời nói của Jofar: Chỉ cần ngươi giải thích, ta sẽ tha thứ cho ngươi.

Nhưng——con mẹ nó ai cần phải giải thích với ngươi!

Ngươi từng thấy thú cưng nào sẽ giải thích với chủ của nó tại sao ta muốn cào ngươi không?! Không có!

Haha, ta là thú cưng, thú cưng thì làm sao có thể nghe hiểu tiếng người, làm sao sẽ biết giải thích thế nào đây?

Bố mày cũng không phải người!

Giải thích cái quỷ! Ta không xứng! Ta chính là muốn cào ngươi đấy thì sao, ngươi giận à, ta cũng giận đây, lâu vậy rồi nhưng ngươi chưa từng xem ta là cái thá gì, đều là ta tưởng bở, chẳng lẽ ta không thể tức sao? Ta không thể đau lòng sao?

Bass muốn gào to tất cả khổ sở và oan ức của mình với y, lại không muốn mất mặt yếu thế, vì vậy nó dứt khoát nhắm mắt lại, dù sao nó cũng đủ đen, nhắm mắt lại rồi thì ai cũng không nhận rõ đâu là đầu, đâu là mặt nó.

Hành động như vậy trong mắt người khác hoàn toàn chính là khıêυ khí©h.

Jofar đang đợi câu trả lời của Bass, ngực nhanh chóng phập phồng hai lần, gầm nhẹ ra lệnh người hầu nhốt con mèo đen trước mặt vào l*иg, sau đó quay đầu bước đi, về lại vương giá.

Bass bị nhốt vào l*иg treo trên ngựa của trưởng cận vệ, khi đến thành tiếp theo, sau nhiều lần qua tay thì tới cái điện phụ không có ai cư trú này, cũng chưa từng gặp lại Jofar.

Bass không biết, Nefes đã từng cầu xin giúp nó.

Jofar đi nhanh vào phủ thành chủ, áo choàng đung đưa sau lưng, đuôi tóc bạch kim hất mạnh lên không trung, bóng lưng cao lớn không giấu được vẻ bất mãn và lạnh lùng.

Để theo kịp, Nefes và Hesse phải chạy nhanh hai bước, Nefes theo sát sau lưng bệ hạ, vội vàng nói: "Bệ hạ, xin ngài bớt giận, dù sao Bast chỉ là một con mèo, nó không biết e ngại như con người, mèo cào người là chuyện rất bình thường, hơn nữa ——" Jofar bước đi rất nhanh, Nefes hít một hơi chạy bước nhỏ theo, "Hơn nữa khoảng thời gian này mèo đều không bình thường, xin ngài..."

"Ta biết."

Giọng nói khàn khàn lạnh lẽo cứng rắn cắt ngang lời nói của Nefes, nàng ngẩn người dừng tại chỗ, vị vua không nhìn lại đã cùng những tôi tớ của mình đã đi xa.

Ta biết, vua nói.

Nefes đi theo bên người Jofar đã nhiều năm, tự cho rằng mình hiểu rất rõ vị Pharaoh đã từng chịu đủ các loại tra tấn thời thơ ấu, sau khi trưởng thành lại cơ mưu rất sâu này.

Cho nên nàng có thể hiểu được, ý của những lời này không phải là "Ta biết ngươi đang cầu xin", mà là "Ta biết nó không cố ý".

Khi Nefes định cầu xin thay cho Bast, thì trong lòng bệ hạ của bọn họ đã sớm tha thứ cho chú mèo đen kia từ lâu.

Cho dù nó khiến y bị thương chảy máu...

Jofar trên chiến trường dũng mãnh cực kỳ, mà Nefes biết rõ bởi vì những chuyện quá khứ, Jofar chắc chắn sẽ không tha thứ cho kẻ tạo ra vết thương trên người y.

Nhưng hôm nay, cái luật sắt này đã gặp được người đặc xá đầu tiên...

Dù cho đó chỉ là một con mèo, Nefes cũng không nhịn được dừng bước, mắt sắc tối tăm, đáy mắt lóe lên một tia sáng không tên.

Bast, nó đã ảnh hưởng quá lớn đến bệ hạ rồi sao?

...

Chuyện Bast đột nhiên làm y bị thương đã ảnh hưởng sâu sắc tới Jofar, đến nỗi y không có ý định sắp xếp những gì xảy ra sau khi Bast bị nhốt, y nghĩ rằng Đại thần quan Nefes của y sẽ lo liệu tốt.

Nefes lại nghĩ Hesse đã sắp xếp xong, nàng cũng không thể thường xuyên can thiệp vào kết quả quản lý của Hesse.

Còn Hesse...

Đại thần quan Hesse: Ta tưởng đám Abbeliu đã làm điều đó, ta đã thấy họ mang theo cái l*иg.

Vì vậy, dưới suy nghĩ "Ta nghĩ rằng..." của mấy vị đại lão đầu não, Bass bị vị thành chủ mất hết mặt mũi vì bị hù đến quỳ xuống sắp xếp người ném vào căn phòng bỏ hoang đó.

Biết bệ hạ không phải đang trách tội mình, thành chủ đại nhân thở phào một hơi, nhưng sau khi nghĩ lại, ở cái tuổi của mình mà còn gặp phải loại chuyện xấu hổ như vậy, trên mặt không nhịn được, lại không thể trách nhà vua, vậy thì chỉ có thể trách con mèo cào vua bị thương kia thôi.

"Con mèo dám cắn vua dù sao cũng sống không được bao lâu." Lão thành chủ nói thầm vài câu rồi nói thêm với hạ nhân:"Không cần cho nó nước uống và thức ăn, biết không."

Tôi tớ nhanh chóng cúi người gật đầu: "Vâng vâng vâng! Ngài yên tâm."

...

Trong căn phòng không ai để ý, Bass tưởng mình bị Jofar trừng phạt, khổ sở nhắm mắt lại, kiên trì không ăn không uống một ngày, sau đó yên lặng cuộn mình, lại kiên trì thêm hai ngày...

Đến ngày thứ ba, nó đã đói đến váng đầu hoa mắt, toàn thân không có một chút sức lực.

Là người có thể thi đậu vào một cơ sở nghiên cứu khoa học quốc gia trong kiếp trước, Bass hiểu rất rõ việc đói bụng quá mức sẽ dẫn đến hậu quả ra sao.

Dạ dày đâm nhói là dấu hiệu bắt đầu đầu tiên, nó như một con kiến, từng chút từng chút một gặm cắn sự nhẫn nại của bạn, sau đó tiến vào dạ dày, mạch máu thậm chí trong tai bạn, nói cho bạn biết sự đói khát của nó.

Sau đó là axit trào ngược từ cuống họng đến lưỡi.

Khi bạn rất muốn rất muốn ăn chút gì thì bạn sẽ bị đói bụng đến nôn mửa trước, phần lớn dịch tiết ra trong miệng chỉ là nước chua và nướt bọt.

Ngay cả khi bạn ói ra thật, cũng không phun ra bất kỳ thứ dư thừa nào, bởi vì axit dạ dày của bạn từ lâu đã không thể chịu đựng được mà tìm kiếm dấu vết cuối cùng của thức ăn có thể tiêu hóa trong dạ dày.

Lúc đó bạn sẽ đói bụng đến mức ngay cả mình là ai cũng quên, mà đây, chỉ là hậu quả của việc không ăn uống gì trong ngày đầu tiên.

Sau đó, sẽ có một khoảng thời gian bạn không thể nào cảm nhận được sự hiện diện của cơn đói, bạn nghĩ rằng đó là kết thúc, trên thực tế...cơ thể của bạn đang bị hạ đường huyết, chóng mặt, thở yếu, sức sống suy giảm, mất hết sức lực và những cơn đau âm ỉ trong tim.

Mặc dù đó là cách bảo vệ sinh lý của cơ thể, nhưng nó sẽ ưu tiên phân giải cơ mỡ của bạn để bảo đảm sự an toàn của não bộ và suy nghĩ bình thường.

Tuy nhiên, nó chỉ như muối bỏ biển.

Dưới điều kiện không có cả thức ăn lẫn nước uống, Bass tính toán, với cơ thể mèo choai choai hiện tại, nó có thể chịu được nhiều nhất là hai ngày.

Do thiếu nước, bựa lưỡi không ngừng tróc ra, gai trên lưỡi bắt đầu thối rữa vì loét, mũi khô, giảm ham muốn đi tiểu. Tứ chi đau mỏi.

Lại qua một quãng thời gian, nó bắt đầu xuất hiện tình trạng hoa mắt, tầm mắt mơ hồ.

Trong đầu Bass xuất hiện rất nhiều ảo giác, mặc dù nó đã tận lực không vận động, không sản sinh tiêu hao. Nhưng cũng vô dụng.

Nó dường như nhìn thấy axit cuồn cuộn lắc lư trong bao tử, sắp ăn mòn vách dạ dày thành một lỗ lớn, sau đó rò rỉ ra ngoài! Biến từ trong ra ngoài cả con mèo nó thành một bãi bùn nhão màu vàng!

"Ta sắp không chịu nổi nữa rồi..."

Bass lẩm bẩm với ảo giác trong đầu mình, nó cảm thấy chính mình đang thét gào, hét lên trong sự sụp đổ, thò móng vuốt cào ra ngoài khe hở của l*иg, đau khổ cào ra từng vết trên gỗ.

Nhưng thực tế, trong căn phòng trống, con mèo nho nhỏ trong l*иg kia đã rất lâu không hề nhúc nhích.

Nếu có kỳ tích, như nội dung trong tất cả các vở kịch, y xuất hiện, Bass thậm chí có thể cảm động đến rơi nước mắt mà từ bỏ tôn nghiêm, ân oán gì cũng đều thả xuống, gào khóc cầu xin Jofar thả nó ra ngoài, cho nó nước uống.

Nó sắp bị tra tấn điên rồi, không có đau đớn nào có thể sánh được với đói bụng và thiếu nước, bị chết khát hoặc chết đói, là một loại hành hạ đến chết tàn nhẫn và chậm chạp.

Con người ta sẽ ở dần mất đi quyền được nói trong nỗi tuyệt vọng và trống trãi vô tận, như thể ngũ giác bị phong bế lại từng chút một, chờ đợi cái chết chậm rãi đến...

Bass cầu nguyện kỳ tích, nhưng cuối cùng nó chỉ nhận được sự tuyệt vọng, khi Bass trải qua mấy lần thức giấc và ngủ say, ngày thứ tư đã đến.

*

Ta sắp chết rồi.

Bị người mà ta thích nhất gϊếŧ chết.

Bass vô lực cuộn người bảo trì nhiệt độ, dấu hiệu sự sống của nó đã giảm xuống mức thấp nhất vào hai giờ trước, nó rất rõ ràng, cho dù hiện tại nó được ăn uống cũng đã không kịp, nó bị mất nước nghiêm trọng, trước khi chết vì đói thì nó sẽ chết vì bị mất nước trong thời gian dài.

Trong bốn ngày bị tra tấn, Bass cũng từng hận Jofar.

Nó thật sự không ngờ Jofar lại ra tay ác như vậy, dù có trực tiếp gϊếŧ nó cũng được, nó sẽ coi như mình chưa từng sống lại, cũng rất tốt.

Nhưng mà, nó lại bị vứt ở nơi không ai đến, bị nhốt trong l*иg, bất lực bị đưa đến đường cùng.

Mắt mèo oánh lục lu mờ ảm đạm, nước mắt làm ướt lông quanh viền mắt.

Bass gian nan quay đầu về hướng có ánh sáng trong mắt, để ánh nắng ấm áp chiếu vào mặt mình, sự dịu dàng thỉnh thoảng của Jofar được phát lại như đèn kéo quân.

Còn có câu y đã nói kia: Ngươi là của thú cưng ta, Bast.

"... Meo."

Trách không được nhân vật phản diện bị hại chết trong tiểu thuyết sẽ điên cuồng trả thù sau khi được phục sinh.

Bass rơi nước mắt độp độp, tự giễu chính mình, may mà nó từ nhỏ đã đứa nhát gan mạnh miệng yếu lòng, nó không muốn hận Jofar.

Chỉ là sau khi chết... không gặp lại tên đó là tốt rồi...

Chú mèo mun dần dần nhắm hai mắt lại.

...

Sau đó không lâu.

Cửa sổ của căn phòng bị bỏ hoang này bỗng nhiên bị người ta cạy mở, tiếp đó người kia thân thủ lưu loát nhảy vào, xoay người lập tức nhẹ nhàng đóng kỹ cửa sổ.

Ngực người kia buộc một thứ gì đó cưng cứng được quấn bằng vải, hắn lấy tay che nó lại.

Người đàn ông xông vào liếc nhìn xung quanh với ánh mắt sắc bén và thận trọng, hắn hơi run run khi nhìn thấy cái l*иg trên bàn, xích lại gần vài bước, phát hiện ra đó là một con mèo, mặt hắn lộ rõ vẻ do dự, đôi mắt thể hiện sự đấu tranh và do dự, vẻ măht phức tạp.

Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng động rất lớn: "Bắt trộm! Có thích khách! Mau mau mau mau, bắt người -- "

Tiếp theo là tiếng ồn ào hỗn loạn và tiếng chạy từ xa đến gần.

Sắc mặt người kia tái nhợt, không tiếp tục do dự, trực tiếp bước nhanh đến gần l*иg, tay to vặn một cái bẻ gảy khóa sắt, ôm con mèo mềm như sợi bún nhét vào l*иg ngực căng phồng của mình, sau đó vội vã nhảy ra từ một cửa sổ khác, dựa theo bản đồ mà cố chủ đưa cho mà rời khỏi phủ thành chủ bằng lối đi bí mật dưới lòng đất...