Chương 39: Không có cách nào thay thế nó

Sách Vong Linh của thần Osiris, thực ra để có được nó cũng không khó như trong tưởng tượng.

Lúc lão thành chủ báo cáo lại chuyện này, Jofar đang ở vương đô đã ngay lập tức phái mấy đội ngũ nhỏ khống chế kẻ trộm mộ lại, nguyên nhân khiến lão thành chủ không thể lấy sách Vong Linh khỏi cuộc đấu giá là vì ông chủ của nhà đấu giá Tigris là một người có thân phận phức tạp.

Tương tự như thế lực trung gian có mỗi quan hệ rất rộng, hai phe đều không muốn dễ dàng đắc tội.

Không ai có thể từ chối Sách Vong Linh trong truyền thuyết, trước khi Jofar tới, ông chủ kia chết cũng không mở miệng, trực tiếp phủ nhận việc nhà đấu giá từng nhận đơn hàng như vậy, còn từng phái người truy đuổi mấy kẻ trộm mộ kia, định gϊếŧ người diệt khẩu.

Thương nhân, dù tham lam nhưng cũng sợ chết.

Vì vậy, thông qua nguồn tin đáng tin cậy, khi biết Pharaoh sẽ đích thân dẫn binh đến đoạt lại bảo vật, ông chủ lập tức ném sách Vong Linh vào nhà bán đấu giá, đồng thời đính kèm một tấm da dê.

Phía trên hùng hồn kể lại những việc làm cảm động đất trời rằng chính mình bỗng nhiên chiếm được một món bảo vật, muốn dâng lên cho Pharaoh, thực tế bản thân ông chủ thậm chí không dám lộ diện, suốt đêm mang theo thủ hạ của mình chuồn đi.

Nhìn khoản tiền mua mạng bị bỏ lại, tâm trạng Jofar không mấy vui vẻ, sai người mang Sách Vong Linh tới, mặt không cảm xúc quay về phủ thành chủ.

Chỉ mất hai ngày để có được thứ đó.

Lý do tại sao không lập tức rời khỏi Hạ Ai Cập là vì đội ngũ cần bổ sung vật tư, Jofar với thân phận là Pharaoh càng phải xử lý một ít chính sự rườm rà vô vị.

Trong khoảng thời gian này, cảm giác sung sướиɠ của Jofar giảm thẳng xuống, chỉ số hạnh phúc đã chết thẳng cẳng, mỗi ngày đều là vẻ mặt u ám, lúc nhìn người, đôi mắt xanh thẳm như có thể bắn ra dao sắc, "phập phập phập" đâm chết một con người!

Áp suất thấp khủng bố như sương mù mà thần chết mang đến tản ra từ người Jofar, quanh quẩn bên người mỗi vị thần tử hầu hạ Pharaoh.

Đặc biệt là đêm thứ ba, Pharaoh anh tuấn tỉnh lại từ trong giấc mộng, theo bản năng đứng dậy đưa tay sờ về phía cuối giường, nhưng lại sờ trúng một khoảng không, mấy người Nefes cảm giác được loại nguy cơ "lúc nào cũng có thể bị quái vật dữ tợn từ nơi nào ló đầu ra cắn chết" trên người bệ hạ ngày càng nặng hơn!

Nefes nói với Hesse: "... Ta có một linh cảm không lành."

Hesse: "..." Ngậm miệng đi cái người phụ nữ ngu ngốc có năng lực tiên tri này!

Như muốn chứng tỏ huyết thống của Đại tư tế có bao nhiêu mạnh mẽ, dự cảm không tốt của Nefes rất nhanh đã ứng nghiệm.

Cùng ngày, lão thành chủ theo thường lệ chuẩn bị tiệc tối, mà điều khác biệt duy nhất là ông ta nghe ý kiến của gia nô mình sủng tín, mua rất nhiều vũ cơ gợi cảm, sắp xếp các nàng tới khiêu vũ trợ hứng, muốn lấy lòng vị quân chủ trẻ tuổi.

Khi những người phụ nữ gợi cảm đó cười hì hì xoay tới, mắt trái của Nefes liền bắt đầu giật giật.

Trong số đó, mỹ nhân múa đầu uốn éo tiến tới bên người Jofar, ôi một tiếng dịu dàng ngã vào ngực y.

Nhưng càng nhanh hơn tốc độ nàng ta ngã xuống là một lưỡi kiếm sắc bén!

Jofar, người sắp bạo phát, trực tiếp nghiêng người sang bên, một tay rút bội kiếm trên hông cận vệ bên cạnh mình, ánh kiếm lạnh lẽo quanh quẩn, gió lạnh cuồn cuộn trong đôi mắt màu băng lam, lưỡi kiếm phản quang chiếu sáng trang sức cài giữa mái tóc bạch kim, rũ xuống trán.

"Bịch!"

Một cái đầu mỹ nhân đẹp đẽ bay ra ngoài thật xa, lúc rớt xuống đất còn nảy lên, lăn ra một đường máu trên tấm thảm đắt tiền, thân thể còn sót lại biến thành đài phun nước, máu tươi phún ra từ vết cắt to bằng cái bát, nhiễm ướt nửa chiếc áo bào trắng của Jofar.

Ca múa chợt dừng, như bị nhấn nút tạm dừng, tất cả đều trợn mắt ngoác mồm nhìn tình cảnh này. Mãi đến khi:

"A ---!"

Nhóm vũ cơ được lão thành chủ tìm tới phát ra tiếng thét thảm thiết, lăn lóc chạy ra ngoài, những người hầu của lão thành chủ ôm chầm chủ nhân của mình, cùng run lẩy bẩy, nỗi sợ đan xen trên mặt, như thể một giây sau liền có thể ngất luôn.

Ngay cả những tâm phúc như Nefes, Hesse và các cận vệ cũng bị cảnh tượng đẫm máu đột nhiên xuất hiện này khiến cả người run rẩy.

Jofar rũ mắt.

Hàng mi như lông vũ che ra bóng tối dưới mắt y.

Thân thể y cao to, lưng dài vai rộng, eo hẹp gầy, nửa người thuần trắng nửa người đỏ tươi, một tay cầm trường kiếm nhỏ máu, bóng lưng kiên cường mà ngạo mạn bước qua thi thể, từng bước từng bước đi về phía lão thành chủ.

Trên đỉnh tường bày đầy nguồn sáng, nhưng trong mắt lão thành chủ và mấy người Nefes, bọn họ như gặp được một con mãnh thú đen kịt cực lớn, miệng phun sương đen, nước bọt tí tách, con ngươi đỏ tươi, nôn nóng đi qua đi lại sau lưng Jofar.

Nó đang mong đợi một hồi gϊếŧ chóc đã lâu không gặp.

"Ngươi."

Khi tất cả mọi người, bao gồm cả lão thành chủ đều cho rằng ông ta sắp bị Jofar một kiếm chém chết, Jofar nhàn nhạt nói:

"Nuôi mèo sao?"

Lão thành chủ đang nhắm mắt chờ chết: "..."

Mấy người Nefes: "..."

Lão thành chủ: Hả?

Tí tách, một giọt máu thuận theo áo bào của người đàn ông như bị tà thần phụ thể rơi xuống, lão thành chủ giật mình hoàn hồn, nhanh chóng đẩy người hầu bò rạp trên đất ra, nói một tràng "Có có có!"

Lão thành chủ: Cha mạ ơi, những lúc như này, dù không có cũng phải nói là có chứ!

Nghe vậy, người đàn ông không rõ vui buồn cúi xuống nhìn lão thành chủ, chậm rãi câu môi, lộ ra một nụ cười có thể nói là khủng bố, buông kiếm rời khỏi tiệc rượu, máu nhuộm áo bào thành màu đỏ, lưu lại một đường vết máu.

Nefes, Hesse và mọi người vội vã đuổi tới, bọn họ yên lặng liếc mắt nhìn nhau, thấy rõ sắc mặt khó coi của nhau.

Nhóm Nefes mới vừa theo tới điện tắm, Jofar liền đuổi họ đi, mọi người hành lễ rồi rời đi, sau đó ăn ý tập hợp tại một hành lang nào đó.

"Tính khí của bệ hạ càng ngày càng tệ." Bretton than thở.

"Không phải." Abbeliu không quá để ý mà nói: "Trước kia chẳng phải là như vậy sao? Bệ hạ rất mạnh mẽ, vậy là đủ rồi."

"Nay khác rồi, Abbeliu."

Khuôn mặt mỹ lệ của Nefes rất uể oải, đáy mắt đều là lo lắng.

"Ngươi không chú ý tới thay đổi của bệ hạ, trước đây cũng không ở trong vương cung. Ta vẫn luôn lo lắng rằng bệ hạ quá mức nghiêm khắc và tàn nhẫn, vô tình đến cực điểm, mấy năm chinh chiến kia quả thật là đã khiến bệ hạ không còn sợ hãi nữa, nhưng để thống trị một quốc gia, phương thức làm việc và tính cách kiểu này lại là khuyết điểm trí mạng."

"Thôi được." Abbeliu ôm ngực đứng thẳng, nghe vậy thì nhún vai, biểu cảm trên mặt cho biết hắn vẫn giữ vững quan điểm như trước.

Bretton không nói gì, nhưng hắn nghĩ giống Nefes, hắn không phải là một võ tướng đơn thuần, rất nhiều lúc hắn nghĩ càng chi tiết hơn, cũng lâu dài hơn.

Đi cùng bọn họ còn có Hesse và Sok, Sok căn bản không tham dự cuộc nói chuyện của bọn họ, hắn trung thành với bệ hạ, đánh trận liền xông lên, chính hắn cũng biết mình không đáng tin với mấy chuyện cần phải suy xét.

"Trước đây ta tán thành cái nhìn của Abbeliu." Giữa bầu không khí yên tĩnh, Hesse đột nhiên mở miệng: "Ta cho rằng bệ hạ nên vô tình, vứt bỏ tất cả tình cảm của mình, cai trị đất nước một cách khắc nghiệt và trật tự, cho dù không chút lưu tình xử tử đại thần và tôi tớ, cũng là chuyện đương nhiên."

"Nhưng trên thực tế, điều đó không đúng..."

Hesse nhìn sang mấy người Abbeliu và Nefes, "Khi ta tự kiểm điểm trước tượng Thần Mặt Trời Ra, lão tư tế của thần miếu nói với ta rất nhiều, ông ấy có ý nghĩ giống như Nefes, lúc ta dùng quan điểm của mình kịch liệt phản bác ông ấy, công kích ông ấy, lão tư tế đã hỏi ta một câu -- "

"Ông ấy nói: Ngươi muốn nhìn cảnh trên phố lớn phồn hoa chỉ lác đác vài người đi đường, tĩnh lặng như ve mùa đông, run lẩy bẩy nhìn vũ khí trong tay binh lính, hay là muốn nhìn thấy bình dân cần mẫn, khổ nhọc náo nhiệt rao bán lương thực dư thừa thu hoạch được năm nay của mình, nụ cười dạt dào mong đợi sinh hoạt ngày mai?"

"Ta…. " Hesse dừng một chút, thấp giọng nói: "Ta không thể không thừa nhận, Ai Cập mà ta muốn nhìn thấy trong tương lai là cái sau."

"......"

Abbeliu buông cánh tay ôm ngực xuống, mím mím môi. Mà Bretton và Nefes nhìn hắn mỉm cười.

Nefes vỗ vỗ vai đồng liêu: "Được đó Hesse, cuối cùng ngươi cũng khai mở rồi."

Hesse trông có vẻ hơi ngượng ngùng, nghiêm mặt "Hừ" một tiếng.

Nefes trêu chọc ông một câu, rồi nhỏ giọng nói với những khác: "Mấy tháng qua, tính cách của bệ hạ bắt đầu ôn hòa hơn một chút, xử phạt cũng không nghiêm khắc như xưa, nụ cười cũng nhiều hơn, những thay đổi đó đều là do -- "

"Mèo của bệ hạ!" Hình ảnh một con mèo đen chợt lóe lên trong đầu Bretton.

Nefes gật đầu: "Đúng, chính là do con mèo bệ hạ nuôi, tên nó là Bast, nhưng Bast đã cào bệ hạ, bây giờ bệ hạ đột nhiên trở lại dáng vẻ trước đây, thậm chí càng trầm trọng thêm chắc cũng liên quan tới nó."

Abbeliu: "Dễ thôi, Nefes, ngươi nói mấy lời hay, sau đó đưa mèo về lại bên bệ hạ là được rồi."

Y nói xong, Hesse và Bretton đồng ý gật đầu, chỉ có Nefes trở nên trầm mặc, nghĩ thầm: Còn cần ta nói lời hay sao? Bệ hạ hoàn toàn không trách tên nhóc kia, chỉ là không muốn xuống nước trước thôi!

Nhưng mà...

"Chờ một chút đi, chờ thêm một ngày." Nefes lắc đầu, Bast ảnh hưởng quá lớn đến bệ hạ, nàng muốn nhìn xem thử bệ hạ chỉ có tình cảm đặc biệc với mỗi mình Bast hay là đổi con mèo khác cũng vậy.

Dù sao Bast sẽ không chịu uất ức ở chỗ Hesse không phải sao?

Nefes nhìn Hesse, mỉm cười.

Hesse cau mày, không rõ vì sao, tưởng rằng cái người vô liêm sỉ này lại bắt đầu đùa giỡn mình nên không lên tiếng.

Mà Bass đã đợi bốn ngày trong căn phòng bỏ hoang, chỉ vì vậy mà bỏ lỡ một cơ hội được sống.

...

...

Buổi tối, tẩm cung lâm thời của nhà vua.

Lão thành chủ tự mình đưa một con mèo tới chỗ Jofar.

Jofar vô cảm ngồi ở bên mép giường, vương miện Pschent lộng lẫy, màu da trắng lạnh như phủ thêm một tầng ánh sáng. Ánh sáng và bóng tối phân bố trên khóe mắt và đôi môi y, giống như tượng thần trong đêm, thần thánh cao cao tại thượng, nhưng cũng có chút âm u không nói ra được.

Hai mắt băng lam khép hờ, nhìn chằm chằm con mèo xa lạ ở giữa phòng ngủ.

Con mèo này khác xa Bast, nó có một bộ lông dài như bọt sữa, rất đáng yêu, hai mắt còn là một bên xanh dương một bên xanh lá.

Nhưng con mèo này không thân y, thậm chí bộ lông còn hơi xù lên, bốn chân chống trên đất, nhìn Jofar với vẻ cảnh giác.

Jofar thích mèo, nhưng y chưa từng nuôi.

Nefes và những người khác nghĩ đó là do bệnh dị ứng của y, nhưng không biết rằng Jofar có vấn đề giống như Sok, y cũng không được mèo thích.

Chắc là do loài vật như mèo đều là thứ có linh tính mẫn cảm.

Dường như bọn nó có thể nhìn thấy tội nghiệt của một người, máu tươi dính đầy trên tay cùng với ác linh dữ tợn dưới lớp da người.

Không ai biết rằng mỗi thành viên kết hôn cận huyết trong vương thất ít nhiều gì đều mắc chứng tâm thần, tâm lý biếи ŧɦái vặn vẹo và lập dị, không có điểm mấu chốt hay đạo đức nào để nói, tanh tưởi đến mức khiến người ta buồn nôn.

Như lão tiên vương yêu mẹ ruột của mình.

Hay như Jofar, không khống chế được sự khát máu trong nội tâm mình.

Dù có ngụy trang hoàn hảo đến đâu, bọn họ đều là những con thú hoang xấu xí tồn tại trong thế gian này.

Pharaoh anh tuấn nhìn kỹ con mèo một lúc lâu đột nhiên mở miệng: "Lại đây." Âm thanh vang vọng giữa tẩm cung tĩnh mịch.

"Méo!"

Chú mèo đẹp đẽ bị người đàn ông đột nhiên lên tiếng dọa sợ hết hồn, bày ra tư thế tấn công và đe dọa, miệng phát ra tiếng "xì xì" như rắn thè lưỡi.

Jofar cau mày, lần thứ hai ra lệnh: "Lại đây."

Chú mèo hà hơi: "Gừ!"

Jofar nhìn nó, âm thanh chậm lại: "Bast, lại đây."

Mèo: "Gừ!"

Jofar: "..." Y thẳng thắn đứng lên, muốn bước tới ôm lấy mèo.

Nhưng con mèo kia thấy y đứng lên, cái đuôi dài nổ tung như một cây phất trần, "Gào gừ!" Kèm theo một tiếng kêu rên, nó quay đầu bỏ chạy như gặp phải quỷ, trốn đến một góc mà Jofar không thể nhìn thấy.

"Ngươi cũng nhìn thấy sao..."

Khóe miệng Jofar nhechs lên một nụ cười, mà trong mắt lại lạnh đến đáng sợ.

Ở Ai Cập, người ta từng nói mắt mèo có ánh sáng mặt trời, có thể rọi sáng bản chất và tội ác của một người, Jofar nhìn phản ứng tương tự như những con mèo trước đó, lạnh lùng cười rộ lên.

"Quả nhiên là giống nhau."

Tất cả mọi người đều cho rằng Jofar chọn Bast, chọn Mèo Thần làm thú cưng, qua nhiều năm như vậy cuối cùng cũng chọn được vật nhỏ mà mình thích.

Lại không biết thực ra chỉ có Bast là con mèo đầu tiên không chạy đi khi nhìn thấy Jofar, vẫn bi bô diễu võ dương oai làm nũng như bình thường.

Mối quan hệ chủ tớ này, là thú cưng, chọn chủ nhân...

"Ngày mai, đi đón nó về từ chỗ Nefes thôi."

Jofar nhìn khoảng không yên lặng, thấp giọng lẩm bẩm giữa cung điện bỗng dưng sinh ra cảm giác quạnh quẽ, sau đó sai bảo thị nữ mang con mèo kia đi rồi nằm lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong mơ, boss đen thui đắc ý vẫy đuôi với y, bi bô trách y tại sao không tới đón nó sớm hơn, Jofar ôm nó lên, hôn mũi nó, nhóc con mềm mại thân quen khiến vẻ mặt của vị Pharaoh trẻ tuổi nhiều hơn một tia dịu dàng.

Tuy nhiên, buổi tối hôm nay đã được định trước sẽ không yên bình.

Jofar đang ngủ thì bị tiếng ồn ào đánh thức, y lập tức lật mình cầm áo choàng khoác lên người, cận vệ đã phá cửa vọt vào, vây quanh bên người Jofar, bảo vệ y hết sức cẩn thận.

"Bệ hạ!"

Nefes và Hesse vội vã vào cửa với bộ quần áo có hơi ngổn ngang, thở phào nhẹ nhõm khi thấy Jofar không có bị thương.

"Bệ hạ, có một nhóm thích khách cưỡng ép phá cửa xông vào phủ thành chủ, còn có mũi tên bọc lửa bắn lên nóc nhà! Mấy người Abbeliu đang lùng bắt những kẻ ám sát!"

"Bọn họ điên rồi sao, còn dám xông vào phủ thành chủ quang minh chính đại như thế?"

"Không biết, người của chúng ta đã chém mấy tên rồi."

"Rốt cuộc là thuộc hạ của ai..."

Jofar nghe nghe, sắc mặt chợt biến, cầm lấy trường kiếm nhanh chân lao ra cửa, mặc kệ tiếng hét lớn của Nefes và những người khác, cùng với cận vệ chạy theo phía sau, trực tiếp đi đến nơi cất sách Vong Linh.

Căn phòng cất giữ sách Vong Linh trước đây dùng để đặt tượng thần, thỉnh thoảng đến để cầu nguyện, bây giờ được bao bọc chặt chẽ bởi các cận vệ của Jofar, bọn Sok và Abbeliu còn thay phiên túc trực.

Khi Jofar tới đó, mặc dù vẻ mặt lo lắng, nhưng bọn họ vẫn cứ tử thủ mệnh lệnh, không hề rời khỏi gian phòng này nửa bước.

"Bệ hạ!"

"Bệ hạ -- "

Nhóm Nefes chậm một bước đuổi đến sau, Jofar bỏ qua hành lễ của các cận vệ trực tiếp dùng kiếm chém đứt khóa cửa, bước vào.

Sau khi nhìn thấy quầy trống phía trước bức tượng và hòn đá bị đẩy ra trên nóc nhà, đôi mắt băng lam hai trong nháy mắt trở thành màu đỏ tươi!