Chương 48: Con mèo không biết gì cả

【 Con mồi sa chân vào bẫy,

Vẫn chưa biết rằng mình thuộc về phạm vi bị săn đuổi】

*

Bass rất buồn ngủ, buồn ngủ đến mức thái quá.

Mèo là động vật sống về đêm.

Con người thì hoàn toàn ngược lại.

Có lẽ là vì nguyên nhân này, Bass vừa là người vừa là mèo nghĩ: Cho nên cuối cùng là mình buồn ngủ không phân ngày đêm, mỗi ngày đều lười như gấu ngủ đông.

Lần này, cậu lại ngủ.

Cậu biết mình ngủ rất lâu, nhưng giấc mộng lại đọng lại ở một cánh rừng, cây cối to lớn nhìn không thấy ngọn, từ góc nhìn của Bass, cậu chỉ có thể nhìn thấy thân cây màu nâu, rễ cây cùng những đốm xanh tươi tốt.

Cậu tỉnh tỉnh mê mê ngồi dựa lưng vào thân cây, dù đã biết rõ là không nhìn thấy bầu trời, nhưng vẫn cố gắng ngước đầu nhìn lên. Sau đó, Bass phát hiện trên đỉnh đầu có một tấm mạng nhện cực lớn, trên đó kết đầy đá quý màu xanh băng.

Trong mộng thì không thể biết phi lý là gì.

Bass đưa tay ra, khát vọng muốn có được đá quý trên mạng, nhưng mạng nhện như cảm nhận được điều ước của cậu, từ từ rơi xuống viên đá trong suốt lộng lẫy nhất và to lớn nhất, ánh nắng chiết xạ từ mặt cắt của đá quý khiến cho cậu mê mẩn.

"Thật đẹp..."

Bass đưa tay ra, không tự chủ được, đưa đầu ngón tay lại gần viên ngọc trên đó.

"Bast."

Giọng nam mang theo vụn băng khiến Bass giật mình tỉnh lại, con mèo nhỏ đen như mực mịt mờ nhìn quanh, cuối cùng đồng tử tập trung vào một khuôn mặt dựa vào rất gần trước mặt nó.

Tóc dài màu bạch kim mượt mà, hàng mi cùng màu, đuôi mắt màu băng lam thiêu cao, còn có sắc đẹp không có góc chết kia —— là Jofar.

Y đã trở về sau khi kết thúc một ngày làm việc.

Bass: "Meo ~" là ngươi à sen.

"Ngươi mơ gì thế, cứ luôn miệng nói đá quý màu lam."

Giọng của Jofar hơi khàn, đáy mắt có vẻ uể oải, trên người mang theo thứ mùi vừa tắm rửa xong.

Sợi tóc chưa khô dính sát vào mặt và cổ y, những giọt nước nhỏ trong suốt đọng trên mái tóc bạch kim, rơi xuống, trượt qua làn da trắng lạnh, tước đi tất cả ánh nhìn của Bass.

Cảnh tượng này rất giống những gì nó thấy trong mơ, treo trên mạng nhện, viên bảo thạch có sức quyến rũ trí mạng.

Mà đầu nguồn toả ra sự quyến rũ và sức hấp dẫn chết người ấy, đang nằm chếch trên giường, ôm mèo trong ngực, hai tay nắm chân trước của meo meo, nheo mắt, dùng biểu cảm và tư thế mà không người phụ nữ nào có thể chịu được, "ép" boss mèo ngay trên giường.

Bass: "..." Không phải chứ, mới mở mắt ra mà đã kí©h thí©ɧ mừo như vậy là sao?

Sau khi tỉnh táo, mặt boss mèo vô cảm nuốt nước bọt, cảm thấy mình lại đến rồi, khoang mũi nóng lên, hai hàng máu mũi tươi rói chảy ra, làm ướt bộ lông đen.

Bass: "..." Đệch mợ.

Jofar đang định hôn hôn mặt lông của Bass: "..."

Pharaoh anh tuấn lộ ra biểu cảm kinh ngạc, Bass nhìn thấy nó thì xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để mình chui vào!

"Bast, ngươi —— "

"Meo!"

Đừng gọi ta, ta không phải, ta không có! Ai biểu ngươi sáp lại gần như vậy khi ta vừa mới ngủ dậy, ta ta ta đây là phản ứng bình thường mà thôi!

"Meo!"

Thật đấy, thật đấy, ta, ta ta ta không có! Tất cả những gì ngươi thấy đều là ảo giác hết!

Bass điên cuồng giãy dụa, không ngờ lại thoát khỏi tay Jofar, đột ngột nhảy lên giường, vươn mình, đuôi kẹp giữa chân, đầu mèo "phịch" một tiếng chui xuống dưới gối, một ít máu mũi chảy ra cọ hết vào chăn.

Chột dạ, lúng túng, không dám nhìn mặt Jofar.

Bí mật mà nói, thân là một tên gay nhút nhát như cậu, đối với loại đàn ông như bể hormone di động, vừa hung ác vừa hoa lệ như Jofar, rất khó để không sinh chút lòng dạ nho nhỏ.

Nhưng cậu lại không thể, cũng không dám mạo hiểm để nó đâm chồi một chút nào.

Jofar là người thống trị Ai Cập, là vua Pharaoh.

Bass tin rằng mối quan hệ này chắc chắn sẽ không bao giờ đơm hoa kết trái, càng quan trọng hơn là, mỗi ngày Jofar đều lạnh như băng, cao quý đẹp lạnh lùng, hận không thể trên má trái viết chữ " cấm", má phải viết chữ "dục".

Bass căn bản không tưởng tượng ra được một Jofar biết nói lời ngon tiếng ngọt khi yêu, cùng với ai đó bắt đầu một đoạn tình cảm hoặc là oanh oanh liệt liệt, hoặc là bình thản ấm áp.

Như thể mấy chuyện yêu đương hoàn toàn là không tồn tại trong từ điển của Jofar.

Người như Jofar, là mùa đông di động ở sa mạc, lạnh đến mức khiến người ta không dám sản sinh dù chỉ là một chút ý nghĩ xấu xa, Bass thích Jofar, nhưng cũng sợ y.

Bass thật sự rất sợ chỉ cần cậu vừa ngẩng đầu, sẽ thấy Jofar cau mày, dùng ánh mắt khác thường nhìn mình.

Trong lúc Bass nghĩ làm sao để bỏ qua chuyện này, tai mèo bắt được tiếng sột soạt của vải, chuyển động của người đàn ông khiến không khí phớt qua bộ lông của quái thú nhỏ đen thui.

Bass căng thẳng rụt móng, móc cậu nhỏ móc chặt vào chăn, chỉ lo Jofar xách cổ nó lên rồi ném đi.

Cuồi cùng, Bass vẫn là bị Jofar xách lên, cục bông đen tội nghiệp kẹp đuôi, xin tha nhìn Jofar, bốn móng vuốt ôm lấy, thậm chí còn chắp hai chân trước lại, cho Jofar một vái.

Bass meo meo: Đại cát đại lợi, ăn tết vui vẻ, bỏ qua cho ta đi hu hu hu.

"Xì —— "

Jofar bị cậu chọc cười, khóe môi cong lên.

"Ngươi sợ cái gì, Bast, ngươi chảy máu mũi rồi, đừng nhúc nhích, để ta lau sạch cho ngươi."

Boss mèo đen như than bị bóp mệnh môn sau cổ, nheo mắt mèo lại, cẩn thận từng li từng tí ngửa đầu, để Jofar lau mũi giúp nó.

"Meo meo..."

Chỗ đó của ta, ngươi, không thấy đi... Bass lòng mang may mắn thăm dò.

Jofar cười nhẹ: "Ta nhìn thấy, rất đáng yêu."

Bass: "..." Ta đã chết.

Cậu nhìn khuôn mặt tươi cười của Jofar, cảm thấy đó là nụ cười của tử thần, boss mèo cực kỳ nhỏ giọng meo meo với Jofar:

"Meo (Ngươi không giận sao?)..."

"Tại sao lại giận?"

"Meo. (Đương nhiên là vì ta nằm trên giường ngươi, sau đó lại đối với ngươi, ấy ấy, đó.) "

"Không giận, rất thích, rất đẹp, có thể sờ không?" Jofar nhàn nhạt hỏi.

"......"

A?

Bass ngơ ngơ ngác ngác trợn tròn mắt nhìn Jofar, Jofar thả vải mềm lau mũi cho nó xuống, khóe môi trũng sâu, mặt mày thả lỏng, y duỗi bàn tay lạnh lẽo thon dài ra, ngay trước mặt Bass, dùng hai ngón tay kẹp cái đuôi nhỏ lông xù của Bass.

Ngón tay dùng sức gỡ chỗ mà mèo đen nhỏ đang che ra, xách Bass lên cao hơn một chút, nghiêng đầu tỉ mỉ quan sát, mặt đặt rất gần, Bass có cảm giác lông tơ trên cái bụng mỡ của mình đều bị hơi thở của y thổi bay bay!

Lúc này Bass vẫn cứng ngắc cả người như cũ, chưa phản ứng lại. Cho đến khi, Jofar (hài hòa).

Cảm giác quái dị từ phía dưới từng chút một xông đến đỉnh, Bass choáng váng luôn.

Bass: (ΩДΩ)

Bass: "Meo meo meo——— "

Tiếng mèo kêu thê thảm vang vọng khắp cung điện, thân binh gác cửa cũng bị dọa đến giật mình.

Trong tẩm cung của vua, tất cả thị nữ lùi tới cửa, nghe tiếng mèo kêu trong rèm che nên tò mò ngẩng đầu nhìn vào trong, chờ đến khi nữ quan thấp giọng răn dạy mới thu tầm mắt lại.

Trên giường, dưới tình thế cấp bách, Bass biến thành người che kín chăn gào lên, vểnh đuôi bò khỏi người Jofar, bằng tốc độ của Jofar cũng không bắt được cậu.

Bass quay đầu nhìn lại thì thấy Jofar còn muốn bắt mình, nhảy cao ba thước, "Đậu đậu đậu đậu phộng!" Bass bị doạ bối rối, chạy đến bên cột định trốn đi, kết quả lại quên mình có một cái đuôi dài, bị Jofar trầm mặt bắt được, ôm ngang vứt về giường.

Thiếu niên mềm mềm rơi vào giữa đống vải mềm mại thành một chú rùa bị lật ngửa, vừa muốn bò lên, lại bị Jofar nắm chắc cổ tay đè trên đầu, trọng lượng của một người đàn ông trưởng thành đột nhiên đè xuống, thiếu chút nữa làm Bass phun một ngụm máu!

Jofar khó chịu vì sự vùng vẫy của thiếu niên, gầm nhẹ: "Bast, không nên chọc giận ta!"

"Có thể trách ta sao?" Bass trừng lớn mắt mèo, mặt đỏ bừng bừng, xấu hổ gào to: "Còn không phải do ngài sờ... sờ nơi đó của ông đây!"

Ngươi thử chà mạnh chỗ đó của mình một chút xem! Bà mẹ nó, ngài đang đùa giỡn lưu manh đó có biết không hả?!

Nghe vậy, ánh mắt Jofar đột nhiên tối sầm, y nhìn chằm chằm Bass, hỏi: "Bast, ngươi đang xấu hổ, ngươi hiểu ta chạm vào ngươi là có ý gì?"

"Ta đương nhiên hiểu rồi." Xem thường ai đó, Bass bất mãn cau mày, "Là người thì đều..."

Không đúng!

Bass chợt nhớ tới: Mình đến từ tương lai, việc này còn chưa bị lộ, ngoại trừ bản thân mình, trong mắt mấy người Jofar, Nefes và Sok thì mình vốn là một con mèo mà.

Mèo thì sao sẽ hiểu cái này được đây.

Bass đã hiểu rõ, nhìn sự hoài nghi trong đáy mắt Jofar, mồ hôi lạnh toát đầy sau lưng.

Con ngươi như ngọc thạch cắt ngang mắt mèo xanh trong, kéo Bass vào thế giới của Jofar, giống như hai viên ngọc quý đối lập được phản chiếu, khiến mọi tạp chất và cảm xúc không có nơi nào có thể giấu đi.

Jofar đè càng thấp hơn, chóp mũi y chạm chóp mũi Bass, hơi thở nóng rực phun vào miệng Bass, thiêu đốt xuyên suốt l*иg ngực, khiến Bass miệng lưỡi khô khốc, muốn liếʍ mũi và môi như một con mèo.

"Trả lời ta, Bast."

"Ta, ta, thực ra là do ta nghe Aziz nói qua, lúc ta mới biến thành người, chỉ có Aziz bên cạnh, hắn dạy ta rất nhiều thứ, về cách ăn uống, đi lại, à, đi vệ sinh và những điều cơ bản về con người.v.v..."

"Thật không?"

"Thật thật!" Xin lỗi Aziz, nhất định ta sẽ đãi ngươi một bữa thịnh soạn khi chúng ta gặp lại!

Bass áp đầu lưỡi vào vòm họng, nháy mắt để khiến bản thân trông thật ngây thơ và chân thành, Jofar nhìn chằm chằm khuôn mặt của cậu một lúc, lúc này sự hoài nghi dưới đáy mắt mới tiêu tan.

Sau đó Jofar lại nghĩ đến cái gì đó, giọng nói lành lạnh hỏi:

"Vậy hắn có làm chuyện thân mật gì với ngươi hay không?"

Bass cười gượng giả ngu: "Chuyện thân mật là gì?"

"Thật sự không hiểu?" Con mắt hẹp dài của Jofar nheo lại, "Vậy sao lúc nãy ngươi lại sợ hãi bỏ chạy?"

"Ầy..." Bass nhếch miệng, cười lộ một chiếc răng nhỏ, run như cầy sấy gật đầu nói dối, "Bên trong cái gì, sờ vào rất khó chịu, loài mèo chúng ta cũng không chạm vào nhau, ha ha ha, ta không có nói xạo đâu."

Jofar không lên tiếng, mắt bắn nhìn thẳng vào đồng tử của Bass, mặt không cảm xúc nhìn cậu.

Bass nuốt một ngụm nước bọt, nụ cười càng ngày càng cứng dưới tầm mắt của Jofar, mỗi giây đều là dày vò.

Cuối cùng, ngay khi Bass tưởng mình lòi đuôi rồi, sự nghiêm túc và lạnh nhạt giữa hai chân mày của Jofar biến mất, nhiệt độ lại trở về khuôn mặt của y, "Được, " y nói: "Ta biết rồi."

Bass nghe vậy, thần kinh căng thẳng bình tĩnh lại, ở trong lòng thở phào một hơi.

Mẹ ơi, có thể coi là đã sống sót được rồi.

Ai biết Jofar nói thêm: "Nếu em không biết, thân là chủ nhân của em, ta cần phải dạy em, ta sẽ dạy em cái gì gọi là thân mật nhé."

"......"

Gì?

Y nói gì thế?

Bass ngoáy tai, nghĩ thầm có phải là mình bị điếc rồi không nên mới nghe thấy Jofar sẽ nói,những câu như này với cậu, hoặc là tất cả mọi thứ trước mặt đều là giấc mơ của mình, bởi vì cứ hay nghĩ đến Jofar tự sướиɠ, cho nên ngày nghĩ đêm mơ?

Hình như gần đây cậu cứ buồn ngủ suốt, liên hoàn mộng cũng gặp vài lần, mơ mơ màng màng không phân biệt rõ đâu là mơ và đâu là thực.

Bass càng nghĩ càng cảm thấy điiều này có thể xảy ra, không khỏi giơ tay, đặt bàn tay trên mặt Jofar, sờ sờ.

"Lành lạnh, a... Còn hơi mềm, cảm giác như da thật vậy." Giấc mơ bây giờ đều thật như thế sao? Bass nhỏ giọng thầm thì.

Mà Jofar đang chống tay hai bên đầu Bass, tầm mắt từ từ ngưng tụ trên đôi môi đỏ hồng của thiếu niên tai mèo phía dưới, nhắc Jofar nhớ lại hương vị mà y đã nếm lúc sáng.

Ánh mắt vô hình dần dần trở nên sâu thẳm, như biến thành một bàn tay nhỏ, tuân theo tâm ý của chủ nhân, tìm kiếm du͙© vọиɠ và ý nghĩ thực sự từ trong nội tâm xoắn xuýt, vuốt ve đôi môi diễm lệ của thiếu niên, thở dài dùng ngón tay mò mẫm từng đường vân trên môi, gần như ngưỡng mộ thu mình vào khe hở giữa đôi môi đang hé mở, bàn tay nhỏ vô hình vòng qua hàm răng nhọn đáng yêu, nằm trên mềm mại... (hài hòa)