Chương 2

Cậu giữ chặt Từ Tẫn An, nói ra ba chữ thật nhỏ.

“Thực xin lỗi.”

Từ Thanh xin lỗi Từ Tẫn An, từ nhỏ đã xin lỗi.

Mẹ cậu sinh con cho Từ Hoành Hải, khiến cho vợ cả bị bệnh trầm cảm rồi tự sát, sau đó chính mình leo lên vị trí chính thất, kết quả không đến hai năm, bà bị ung thư gan mà qua đời.

Có thể là ông trời biết mẹ của Từ Thanh phạm sai lầm, nên lấy Từ Thanh ra để đền bù sai lầm đó, làm cho cậu không duyên không cớ so với người bình thường có nhiều hơn một bộ phận.

Đây là trừng phạt, là Từ Thanh cả đời trừng phạt.

“Nói gì cơ?”

Ngón tay Từ Tẫn An ở trên quần cọ xát vài cái.

“Mấy ngày nay, em không nên trốn tránh anh.”

“Buông tay.”

Từ Thanh cẩn thân quan sát nét mặt Từ Tẫn An, thấy hắn không có sinh khí, cục đá trong lòng rớt xuống, chậm rãi buông tay.

Từ Tẫn An buông lỏng qυầи ɭóŧ của cậu ra, bỗng nhiên duỗi tay hướng đến giữa hai chân cậu, không cho cậu kịp phản ứng mà dùng lòng bàn tay vuốt ve vài cái. Cách vải dệt đυ.ng chạm đến hoa huyệt bí ẩn. Kí©h thí©ɧ kỳ diệu lan tràn đến bụng nhỏ, Từ Thanh kinh hô một tiếng, gắt gao ngăn chặn thủ đoạn của Từ Tẫn An. Cậu cúi đầu cắn chặt môi dưới, xấu hổ vì tiếng thét chói tai vừa rồi, đôi mắt bao phủ một tầng hơi nước.

“Anh trai, em xin lỗi… em xin lỗi.”

Tôi xin lỗi, đừng như vậy đυ.ng tới miệng vết thương của tôi được không?”

Tôi xin lỗi, đừng cố ý trêu cợt tôi nữa được không?”

Từ Thanh không dám đem những lời này nói ra, chỉ có thể giữ nó ở trong lòng, nhưng Từ Tẫn An sao có thể nghe thấy tiếng lòng của Từ Thanh.

“Tha thứ cho em.” Từ Tẫn An khó có được nhẹ giọng dỗ Từ Thanh, “Cho anh kiểm tra bên dưới, được không?”

Từ Thanh một mặt lắc đầu.

Từ Tẫn An ôm lấy eo cậu, làm cho cậu ngồi lên đùi của mình, bàn tay không nhịn được ở hông cậu xoa nhẹ hai cái.

Từ Thanh mê man nhìn Từ Tẫn An, không hiểu những lời nói của hắn có ý tứ gì, cậu nhỏ giọng chậm rì rì hỏi, “Anh trai vì cái gì lại muốn kiểm tra?”

“Bởi vì sợ em ở trường học yêu đương.”

“Em không có.” Từ Thanh lắc đầu, “Học tập rất bận, không có thời gian quen bạn gái.”

Từ Tẫn An mặt để sát vào một ít, hô hấp phả lên mặt Từ Thanh, “Vậy bạn trai đâu?”

Từ Thanh lập tức phủ nhận, “Cũng không có.”

“Không tin.”

Từ Tẫn An tách hai chân Từ Thanh ra, đốt ngón tay ở đùi trong Từ Thanh hoạt động, “Anh trai không yên tâm, nên đến kiểm tra.”

Từ Thanh eo bị khóa, cậu không chấp nhận mà giãy giụa, qυầи ɭóŧ bị Từ Tẫn An trực tiếp kéo xuống đầu gối.

Cậu không an phận mà lắc mông, muốn đem qυầи ɭóŧ một lần nữa mặc vào, nhưng Từ Tẫn An bắt được bàn tay cậu.

“Lại động một chút, hôm nay liền ở chỗ này____ thao em.”

Trong nháy mắt, phảng phất như một đạo sấm sét dừng ở trên đỉnh đầu Từ Thanh, đánh cho cậu hai mắt vô thần.

Chờ cậu phản ứng lại, tay Từ Tẫn An đã đυ.ng tới khối thịt mềm giữa hai chân cậu, đầu ngón tay đẩy dươиɠ ѵậŧ mềm ra, hướng về chỗ mà cậu chưa bao giờ đυ.ng vào tìm kiếm.

Từ Thanh mở to hai mắt nhìn, dùng sức giãy giụa, không quan tâm mà đẩy tay hắn, “Anh trai, em là em trai của anh, không thể như vậy!”

Từ Thanh dùng sức gỡ tay Từ Tẫn An ở trên eo mình, từ đùi hắn đứng dậy, khom lưng muốn đem quần nhấc lên.

Cánh tay cậu bỗng nhiên bị người bắt lấy, trời đất quay cuồng một phen, Từ Thanh đã bị Từ Tẫn An đè ở trên giường.

Cậu không thể thể tin mà trừng mắt nhìn, Từ Tẫn An không kiên nhẫn trầm mặt.

Hắn không dư thừa nói một lời, dùng cẳng chân ngăn chặn chân Từ Thanh, phòng ngừa cậu tiếp tục lộn xộn. Ngón tay đυ.ng tới chỗ hoa huyệt, hơi hơi ép xuống, ngón tay hướng vào trong hoa huyệt đi vào. Từ Thanh cảm thấy thẹn quay mặt đi, nhìn về phía ban công, ý niệm muốn biến mất khỏi thế giới này mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Bên trong hoa huyệt thật chặt, ngón tay đi vào trong có chút khó khăn, Từ Tẫn An với vào trong nửa ngón tay, bên trong nóng hầm hập ôm lấy ngón tay hắn , khó có thể có thể tưởng tượng nơi này về sau như thế nào cất chứa dươиɠ ѵậŧ của hắn.

Từ Thanh cắn răng chịu đau, trong phòng độ ấm không tính cao, nhưng thái dương cậu đã tràn ra mồ hôi tinh mịn.

Bởi vì sợ hãi, bởi vì đau đớn.

Ngón tay ở tiểu huyệt cảm giác dị thường rõ ràng, mỗi lần tiến về phía trước cậu đều cảm giác được. Đi vào thêm một đốt tay, Từ Thanh chịu không nổi, môi đã bị cậu cắn trắng bệch.

“Anh trai , đau.”

Từ Tẫn An không nói chuyện, nhưng động tác thả chậm rất nhiều, ngón trỏ ở tiểu huyệt ra ra vào vào. Đau đớn cùng mịt mờ kɧoáı ©ảʍ, như thủy chiều cuốn trong bụng nhỏ, Từ Thanh nắm lấy cổ áo Từ Tẫn An, liều mạng đem tiếng rêи ɾỉ từ yết hầu nuốt xuống.

Tay Từ Tẫn An đυ.ng đến một tầng cách trở, khuôn mặt Từ Thanh thoáng chốc trắng bệch.

Cậu cử động cánh tay, “Anh trai, đừng nhúc nhích nơi đó, thật sự đau quá.”

Ngón tay ở tiểu huyệt hơi hơi gập lên, kí©h thí©ɧ Từ Thanh trực tiếp kêu lên, “Đừng động, em cầu anh, anh trai…”

Đầu ngón tay Từ Tẫn An không có hảo ý cố tình đâm vào tấm màng mỏng kia, hướng vào nơi đó chọc chọc.

Chơi đủ rồi, hắn rút ngón trỏ ra, mang theo sợi nước trong suốt, nhanh chóng ở trong không khí đứt đoạn.

Tiểu huyệt chưa bao giờ phải chịu khích thích như vậy, không cần xem cũng ướt đẫm.

Càng không xong chính là, dươиɠ ѵậŧ đằng trước đang mềm bỗng nhiên cương lên.

Từ Thanh dươиɠ ѵậŧ không phải rất dài, nhưng cũng đủ xinh đẹp, cùng với người cậu tương xứng.

Từ Tẫn An một phen nắm lấy dươиɠ ѵậŧ Từ Thanh, ánh mắt vừa hướng về phía trước, liền thấy Từ Thanh trên mặt đều là nước mắt.

Từ Thanh không tiếng động mà khóc.

Thẳng đến ngày hôm sau đi học, Từ Thanh đầu óc còn chưa có tỉnh táo lại. Buổi chiều ấy, Từ Tẫn An không có tiếp tục, ngược lại ôm cậu, không ngừng dỗ dành.

Từ Tẫn An chưa bao giờ cùng cậu nói chuyện qua, trước kia là Từ Tẫn An lạnh nhạt, là bạc tình. Nếu làm cho Từ Thanh khóc, hắn liền đứng xem, không nói một lời.

Mà lần này về nước, Từ Thanh cảm thấy hắn có gì không đúng .

Theo như Từ Thanh thấy, sự tình ngày hôm qua là Từ Tẫn An nhục nhã cậu, cố ý nhắc nhở thân thể khuyết tật này, nhưng sau cùng Từ Tẫn An lại dỗ dành cậu nửa ngày.

Cái này làm cho Từ Thanh suy nghĩ cả đêm.

“Toán trên lớp có đáp án bài kiểm tra sao?”

Giang Cảnh Nhạc ở phía sau dùng bút chọc chọc lưng Tần Thanh, ghé vào trên bản hỏi.

Từ Thanh lấy lại tinh thần, tầm mắt từ ngoài cửa sổ thu hồi, ở trên bàn tìm kiếm, từ chồng bài thi rút ra một tờ giấy, đưa tới mặt sau.

Giang Cảnh Nhạc sao chép đáp án của Từ Thanh, đem bài thi trả lại, cùng Từ Thanh đề nghị, “Hôm nay không tới nhà cậu chơi sao? Đã vài ngày không chơi rồi.”

Trong nhà vắng vẻ, là bởi vì Từ Hoành Hải tới chỗ tình nhân của ông ta, trước khi Từ Tẫn An về nước, cơ hồ đều là Từ Thanh ở một mình. Từ Hoành Hải không thích Từ Thanh, nhưng tốt xấu gì cũng là con hắn, liền cố mà nuôi dưỡng.

Từ Thanh trong lòng tất cả đều là nghĩ tới Từ Tẫn An đang ở nhà, cậu không gật đầu, cũng không lắc đầu, cho Giang Cảnh Nhạc năm chữ trả lời.

“Chờ tan học lại nói.”

Buổi chiều tan học, Từ Thanh cùng Giang Cảnh Nhạc dưới mặt trời chói chang, cõng cặp sách nặng trịch trên đường đi về nhà.

Giang Cảnh Nhạc sợ nóng, liền đi mua hai cây kem.

Bọn họ vừa đi vừa ăn, trong miệng là kem ngọt lạnh lẽo.

Đi đến cửa nhà, Từ Thanh sắc mặt không tốt lắm, có thể là ở trên đường bị phơi nắng có chút say. Giang Cảnh Nhạc đứng ở bên cạnh, hối thúc Từ Thanh mau mở cửa, hắn bị nóng muốn hôn mê.

Từ Thanh đẩy cửa ra, Giang Cảnh Nhạc ngừng thanh âm.

Ngoài phòng ve kêu đứt quãng, trong phòng Từ Tẫn An chính là nhìn bọn họ, trên mặt tươi cười rét run, ánh mắt trong phút chốc tối sầm, nhưng Từ Thanh đang cúi đầu không có chú ý tới.

Giang Cảnh Nhạc kéo góc áo Từ Thanh, tiến đến lặng lẽ hỏi cậu, “Hắn là ai a?”

“Anh trai của tôi.” Từ Thanh chột dạ giới thiệu, không dám nhìn Từ Tẫn An, “Anh, chúng em lên lầu trước.”

Giang Cảnh Nhạc thẹn thùng gãi gãi đầu, lộ ra nụ cười hồn nhiên của thiếu niên, “Chào anh, em là bạn học của Từ Thanh, tới tìm cậu ấy cùng ôn tập.”

Từ Tẫn An là trưởng bối, Giang Cảnh Nhạc không có gan ở trước mặt hắn nhắc tới vụ chơi game.

Bọn họ lên lầu, vào phòng.

Từ Tẫn An nhấp một ngụm cà phê, cay đắng lan tràn đến đầu lưỡi.

“Tôi như thế nào lại không biết cậu có anh trai nha.”

Giang Cảnh Nhạc tùy ý đem cặp đặt trên thảm, Từ Thanh lại lấy cặp hắn để lên trên ghế.

“Gần đây mới về nước.”

“Các người có phải hay không quan hệ không tốt lắm?”

Từ Thanh gật gật đầu.

“Chúng ta trong phòng chơi game, hắn có nói gì không?”

“Hắn sẽ không nói gì.”

Từ Tẫn An không thể nào thích đi quản Từ Thanh, chẳng qua ngẫu nhiên lại thích khi dễ cậu thôi.

Từ buổi chiều ngày hôm qua tới giờ, Từ Thanh thấy trong phòng có người, cậu trong lòng thoải mái một ít, bầu không khí rất nhanh đã bắt đầu sôi nổi.

Từ Thanh cùng Giang Cảnh Nhạc ngồi trên thảm, cầm mấy chơi game chơi đến hăng say, cửa phòng bị gõ hai cái. Bọn họ chỉnh nhỏ âm lượng một chút, tiếng đập cửa nghe được càng rõ ràng.

Giang Cảnh Nhạc dẫn đầu, chạy tới mở cửa.

Từ Thanh ngồi dưới đất, làm bộ không phát hiện Từ Tẫn An tiến vào.

Từ Tẫn An bưng một đĩa trái cây, đưa tới hỏi, “Ôn tập xong chưa?”

Hắn hướng về phía Từ Thanh hỏi.

Giang Cảnh Nhạc biết Từ Thanh sẽ không nói dối nên giành trước trả lời, ”Đúng vậy, tụi em mới vừa chơi không bao lâu, cảm ơn anh.

Giang Cảnh Nhạc tính cách rộng rãi, mặt mày cong lên cười.

Từ Tẫn An vẫn hướng về Từ Thanh hỏi.

Dưa hấu được cắt xong đặt chỉnh tề ở trên đĩa.

Nhiệt độ trong nhà vẫn chưa được điều hòa hạ xuống.

Từ Thanh đi theo Giang Cảnh Nhạc nhỏ giọng nói, “Cảm ơn anh trai.”