Chương 3

Giang Cảnh Nhạc ở nhà cậu tới 6 giờ chiều mới về, Từ Tẫn An ngỏ ý mời hắn ở lại dùng cơm, Giang Cảnh Nhạc liền lấy lý do trời đã tối muộn thêm nhà quá xa để từ chối

Mùa hè, ngày dài đêm ngắn, 6 giờ rưỡi mà bầu trời vẫn ánh màu hoàng hôn, Từ Thanh từ tủ lạnh lấy ra một xây giăm bông, ngồi xổm ở hậu viện chờ mèo con từ bên kia bức tường trèo qua.

Hậu viện có rất nhiều hoa cỏ, sẽ có công nhân cố định tới chăm sóc, cây bìm bìm bò ở trên vách tường cao cao, kết ra từng đóa màu trắng mang theo nụ hoa tím lịm.

Con mèo hoa từ trên tường nhảy vào trong lòng ngực Từ Thanh, trọng lượng rơi xuống làm cho cậu thiếu chút nữa không đứng vững gót chân.

Từ Thanh ngồi xổm ở góc tưởng, nhìn con mèo cắn giăm bông, duỗi tay vuốt lông tóc mềm mại của nó.

Từ Tẫn An ở nơi xa đứng khoanh tay, ánh mắt dừng trên người cậu, sắc mặt tối tăm.

Từ Thanh nhận thấy được tầm mắt quen thuộc kia, khẽ nâng đôi mắt, liền thấy được hắn đang đứng ở cửa sau.

Giờ phút này, Từ Thanh sau lưng máu như chảy ngược, phía trước là đối mặt với Từ Tẫn An.

Con mèo bị dọa sợ, ngậm non nửa cây giăm bông chạy đi mất.

Từ Tẫn An đứng ở trước mặt cậu, ánh mắt u ám không ngừng lưu chuyển.

“Anh trai.” Từ Thanh không dám nhiều lời, chỉ có thể đứng lên cẩn thận hỏi hắn, “Hôm nay có phải quấy rầy anh rồi không?”

Từ Tẫn An không nói chuyện.

Từ Thanh biết, Từ Tẫn An hẳn là đang nghĩ cách giáo huấn cậu.

Cái tay có khớp xương rõ ràng phủ lên trên mặt cậu, là của Từ Tẫn An.

Cái tay ấy dần dần đi xuống, thời điểm sắp sờ tới bụng nhỏ của Từ Thanh, bị cậu ngăn được.

“Anh trai, rốt cuộc có chuyện gì? Có thể nói với em được không?”

Người kia nâng tầm mắt, động tác như chứa ám chỉ, làm cho lòng Từ Thanh đầy nghi hoặc và bất an.

Từ Tẫn An đem cậu dồn vào góc tường, bàn tay vuốt ve vạt áo sơmi của Từ Thanh, hắn cố ý cúi đầu, dí sát vào Từ Thanh nói chuyện, “Từ Hoành Hải không nói gì cho em sao?”

“Ba nói gì cơ?”

“Ông ta đem em bán cho anh.”

Từ Thanh nhíu mày, muốn lui về sau một bước, nhưng phía sau cậu là bức tuờng mọc đầy cây bìm bìm, “Anh trai, đừng nói đùa…”

Từ Tẫn An nhẹ nhàng cười.

Đây là lần thứ hai Từ Thanh nghe hắn cười.

Con mèo hoa đứng trên vách tường, phía tây mặt trời đang dần lặn xuống, môi Từ Tẫn An cọ qua khóe miệng Từ Thanh.

Từ Thanh mở to mắt nhìn, hung hăng đẩy hắn ra.

“Anh trai! Anh đừng trêu em!”

Từ Thanh nóng nảy, lần dầu đánh bạo đối với Từ Tẫn An nói chuyện.

Hành động của bọn họ không phải là điều mà huynh đệ bình thường nên làm. Từ Thanh biết, Từ Tẫn An trước nay chưa bao giờ coi cậu là em trai của hắn, nhưng huyết thống giữa hai người là thứ không thể phủ nhận.

Vi phạm đạo đức là sai trái.

“Không tin?” Từ Tẫn An giữ chặt lấy Từ Thanh đang định rời đi, đem cậu túm trở lại, hung hăng ấn lên tường, “Em biết vì sao anh phải về nước không?”

Bàn tay hắn chống lên vách tường lạnh lẽo, “Từ Hoành Hải nói, em năm nay mười tám tuổi, tính toán muốn đem em bán cho một lão già ngoài 50, nếu như anh không tốn tiền mua em, em cảm thấy mình còn có thể hoàn hảo đứng ở nơi này sao? Nếu đã bỏ tiền ra rồi, dù sao cũng nên nếm thử một chút tư vị.”

Trái tim Từ Thanh phảng phất như rơi xuống động băng.

Tay hắn từ quần chui vào, lòng bàn tay cách qυầи ɭóŧ vuốt ve môi âʍ ɦộ, vải dệt cọ xát huyệt khẩu, cảm giác thật vi diệu, giống như có dòng điện mỏng manh tiến vào làn da, Từ Thanh phải gắt gao khép đầu gối, nhưng vẫn không ngăn được cái tay vẫn đang đặt ở giữa hai chân cậu.

Từ Tẫn An hơi dùng sức, vải dệt bị lọt vào một ít. Từ Thanh bụng nhỏ buộc chặt, cẳng chân run rẩy, thậm chí dươиɠ ѵậŧ ở đằng trước còn hơi nhếch lên.

Đối với Từ Thanh mà nói, đây đúng là một việc vô cùng xấu hổ.

Âʍ ɦộ ngây ngô bị ngón tay nghiền ép, một cổ ướŧ áŧ từ chỗ sâu trong huyệt nhỏ chảy ra, Từ Thanh đại khái biết đó là cái gì, nhưng cậu lại không biết làm thế nào ngăn cản Từ Tẫn An.

Ngực bọn họ dính vào nhau, nhiệt độ xung quanh dần tăng cao, mồ hôi làm ướt áo sơmi dính vào trước ngực, dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt đáy qυầи ɭóŧ.

Phía sau lưng đập bang bang vào vách tường làm cho bả vai cậu có chút đau, cậu dùng sức nắm áo Từ Tẫn An, cái trán để lên vai hắn.

Từ Thanh có rất nhiều lời muốn nói ra.

Cậu muốn nói cho Từ Tẫn An rằng những việc này không thể làm, muốn nói cho hắn biết bọn họ như vậy là trái luân thường đạo lý, nhưng cái tay kia mỗi lần đè lên huyệt khẩu làm cho những lời trong đầu liền nghẹn ở yết hầu, chuyển thành những tiếng rêи ɾỉ vì động tình.

Qυầи ɭóŧ của Từ Thanh bị cởi xuống, bọn họ đứng ở hậu viện, dưới ánh hoàng hôn, làm ra sự tình hạ lưu.

Đầu ngón tay khẩn trương chen vào huyệt nhỏ, thăm tiến tới chỗ sâu nhất. Từ Thanh bắt lấy góc áo của Từ Tẫn An, thanh âm thở gấp, toàn thân trên dưới vì sợ hãi mà run rẩy, “…..anh ơi….”

Từ Tẫn An gục đầu xuống, hôn hôn mí mắt của cậu, “Em ngày mai được nghỉ đúng không?”

Đuôi mắt Từ Thanh đã nhiễm một mảng ướŧ áŧ, cậu rưng rưng khẩn cầu mà nhìn Từ Tẫn An, hy vọng hắn đình chỉ động tác.

“Anh trai…… anh, anh không thích em, em có thể dọn ra ngoài…”

“Từ Thanh, nếu em còn dám muốn dọn ra ngoài__” Từ Tẫn An đột nhiên đem hai ngón tay mạnh mẽ xâm nhập vào trong hoa huyệt, lần này làm cho Từ Thanh đau đớn quên cả hô hấp, hai chân trực tiếp nhũn ra.

Cậu nghe thấy Từ Tẫn An cơ hồ ở bên tai hung tợn nói: “Anh đây sẽ nhốt em ở nơi này cả đời!”

Những lời này không phải nói giỡn.

Từ Thanh biết.

Tựa như năm mười tuổi, Từ Tẫn An muốn đem cậu dìm chết ở trong bồn tắm.

Dẫn tới bây giờ ký ức ấy vẫn khắc sâu trong lòng Từ Thanh.

Đêm đó, Từ Tẫn An bóp cổ cậu, dùng sức đem cậu ấn vào bồn tắm. Bọt nước văng khắp nơi, hai tay cậu vung loạn, Từ Thanh véo vào cổ tay hắn nhưng vẫn trốn không thoát.

Nước ấm rót vào khoang miệng, cậu vô pháp hô hấp xuyên qua làn nước nhìn đến khuôn mặt bình tĩnh của Từ Tẫn An.

Như là ác ma lãnh khốc.

Từ Thanh lại khóc, cậu buông góc áo Từ Tẫn An ra, “Thực xin lỗi… em sẽ không đi ra ngoài nữa… em sẽ ngoan ngoãn ở đây….”

Thấy cậu rơi nước mắt, Từ Tẫn An rút ngón tay ra, tự nhiên có chút bực bội, “Anh chưa từng nói là anh không thích em.”

Từ Thanh đắm chìm trong sợ hãi, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Từ Tẫn An ôm lên. Chờ đến lúc Từ Thanh phản ứng lại, cậu cư nhiên phát hiện mình bị hắn ôm về phòng ngủ.

Là phòng ngủ của Từ Tẫn An.

Đôi môi mềm mại dán lên, liếʍ hôn sạch sẽ nước mắt trên mặt Từ Thanh sau đó dừng lại ở môi mềm hồng nhạt của cậu.

Đây là lần đầu bọn họ hôn môi.

Từ Thanh giãy giục suy nghĩ muốn đẩy Từ Tẫn An ra, kết quả hai cổ tay đều bị chế trụ.

Cậu quay đầu muốn tránh hôn môi, cằm lại bị Từ Tẫn An kiềm chế lại.

Từ Thanh bị đè trên giường, để Từ Tẫn An ở trên người cậu làm xằng bậy.

Đầu lưỡi ướŧ áŧ ở trong khoang miệng cậu càn quấy, Từ Thanh hung hăng cắn xuống.

Cậu muốn Từ Tẫn An dừng lại.

Hắn đột nhiên bị cắn, liền rời khỏi môi Từ Thanh.

Hắn cau mày, nhưng chưa sinh khí.

Từ Thanh không để ý đến hắn, tay chân vẫn chưa từ bỏ ý định mà ra sức giãy giụa.

Từ Thanh nằm ở trên giường, quần đã bị lột xuống, Từ Tẫn An cưỡi ở trên người cậu, rũ mắt nhìn chằm chằm Từ Thanh.

Ánh mắt kia như muốn đem da thịt xương cốt của cậu nuốt vào trong bụng.

Là dã thú, là ma quỷ, là vực sâu, là Từ Tẫn An.

Từ Tẫn An khẽ cười một tiếng, tầm mắt hạ xuống, có ý dùng chân cọ cọ qυầи ɭóŧ Từ Thanh.

“Em vừa rồi liền cứng.” Hắn phủ tay lên qυầи ɭóŧ, lặp lại một lần nữa, “Em đối với anh trai của mình cứng, Từ Thanh.”

Từ Tẫn An kêu tên cậu.

Ý đồ muốn kéo cậu vào đáy sông lạnh lẽo.

Nơi đó có đạo đức, có luân lý.

Từ Thanh ngừng rơi nước mắt, cậu ngơ ngác nhìn Từ Tẫn An, lông mi dính vài giọt lệ, giống như cún nhỏ đáng thương.

“Em có thể phản kháng, nhưng không được cự tuyệt.” Từ Tẫn An buông tay Từ Thanh ra, cúi đầu dùng môi chạm vào qυầи ɭóŧ đang bao bọc dươиɠ ѵậŧ của cậu, “Là anh mua em, bằng không người đang thao em chính là lão già 50 tuổi kia, em hẳn là nên cảm tạ anh, Từ Thanh.”

“Em không tin”

Ba chữ này là Từ Thanh lấy hết dũng khí nói ra.

Cậu hét hò ra tới, nhưng cuối cùng chỉ nhỏ giọng nỉ non.

“Có phải một tuần trước Từ Hoành Hải mang em đi gặp Trương lão bản ăn cơm đúng không? Đầu to mặt bự, còn có bụng bia, em trai ngốc của ta ơi, em còn không tự biết sao?”

Đúng vậy, Từ Thanh đối với tên lão bản họ Trương kia có điểm ấn tượng, bởi vì ánh mắt ông ta quá mức hạ lưu, rất nhiều lần cố ý duỗi tay ra đặt lên trên đùi Từ Thanh.

Nể mặt hắn là bằng hữu của cha mình, cậu nén giận cho đến lúc ăn xong, đồng thời trong lòng hạ quyết tâm, sau này sẽ không cùng phụ thân ra ngoài ăn cơm nữa.

Từ Thanh trên mặt huyết sắc rút đi vài phần, thời điểm qυầи ɭóŧ bị kéo xuống, cậu không có ngăn cản lại, ngược lại tuyệt vọng nhắm mắt.

Để Từ Tẫn An tùy tiện đi.

Ai biểu cậu từ nhỏ đã gây ra lỗi lầm với hắn. (chắc vụ mẹ ẻm giật chồng làm cho mẹ công tự sát)

Liền để cho Từ Tẫn An hủy hoại cậu đi.

Nước mắt từng giọt rơi xuống khăn trải giường, Từ Thanh nhẹ nhàng nức nở, cậu nghe thấy âm thanh thắt lưng bung ra, sau đó là tiếng khóa quần kéo xuống, còn có âm thanh quần áo bị cởi bỏ.

L*иg ngực to rộng bao phủ lấy cậu, dươиɠ ѵậŧ Từ Tẫn An cứng đến phát đau, qυყ đầυ đã rỉ ra chất nhầy, chậm rãi hướng tới hoa huyệt cắm vào.

Huyệt đạo chưa từng bị xâm phạm vô cùng chặt chẽ, Từ Thanh khóc càng dữ hơn, nhưng sống chết cắn môi không phát ra âm thanh. Dươиɠ ѵậŧ thô dài dần đàn căng ra đường đi, vào chưa tới một phần ba, liền bị tấm màng chặn lại bên ngoài.