Chương 33

Mười mấy con ác quỷ kia kêu rên không ngừng, bị ánh lửa bùa Ngũ Lôi phát tán làm bị thương, sốt ruột trốn vào trong bình phía sau Ngô lão tam.

Bóng quỷ tránh né không kịp bị đánh trúng, hóa thành một luồng khói xanh.

Căn phòng mấy phút trước còn ngập tràn bóng quỷ, chớp mắt đã trở nên sáng sủa.

Ngô lão tam càng không thở nổi, gã không chỉ mất đi Phi Đầu Thi, còn bị tiêu diệt mất bảy tám con quỷ được nuôi dưỡng cẩn thận.

Con nhóc này rốt cuộc bái sư ở đâu mà lợi hại như vậy!

Lâm Uyển Ương nhìn Thất Tinh Kiếm đang triền đấu với gương đồng, cúi đầu bấm quyết niệm chú để gia trì.

Ngô lão tam lấy đao ra, vạch một đường trên cổ tay mình, máu nhỏ trên thi thể Phi Đầu Thi đen như mực.

Những thứ này đều là tinh khí của gã.

Trong nháy mắt, Phi Đầu Thi mãi vẫn không chết trên mặt đất đột nhiên nổ tung, bắn về phía sau lưng Lâm Uyển Ương.

Tạ Văn Dĩnh và Diêu Mộ chạy tới, vừa vặn thấy vậy, muốn mở miệng nhắc nhở đã muộn.

Phi Đầu Thi há miệng, lộ ra hàm răng sắc bén muốn cắn người, thứ này là vật kịch độc, bị cắn một phát nhỏ sẽ trúng độc, chết là cái chắc.

Lâm Uyển Ương đang cúi đầu niệm chú, khoảnh khắc Phi Đầu Thi sắp cắn cô, cô quay đầu một cước đá bay nó: “Đồ xấu xí, cút!”

Tạ Văn Dĩnh, Diêu Mộ: “......”

Đánh thì đánh thôi, còn phải công kích quỷ thân nữa.

Một cước này dùng mười phần sức lực, có điều sức lực của Phi Đầu Thi đó rất lớn, Lâm Uyển Ương cũng bị lực phản công đập vào tường.

Lâm Uyển Ương cảm thấy trong miệng có mùi tanh, một giây sau phun ra một ngụm máu.

Cô vươn tay, Thất Tinh Kiếm lại một lần nữa trở về trong tay, Lâm Uyển Ương chấm chút máu từ khóe miệng, cúi đầu vẽ một bùa chú lên thân kiếm, ném lên không trung lần nữa: “Đi, đánh cái gương đó xuống cho ta!”

Ánh sáng của Thất Tinh Kiếm bành trướng, trong ánh sáng vàng mơ hồ lộ ra sắc đỏ.

Cái gương đồng này hoàn toàn không phải là đối thủ, liên tục bại lui.

Trong lòng Ngô lão tam lửa giận ngập trời.

Gã đưa tinh huyết cho Phi Đầu Thi, sinh cơ không nhiều, bò tới bên cạnh đầu lâu, dùng đao mổ đầu ra, muốn lấy thi đan màu đỏ từ bên trong ra.

Giờ gã đã là nỏ mạnh hết đà, muốn nuốt thi đan, tự luyện mình thành cương thi.

Lâm Uyển Ương sao có thể để cho gã được toại nguyện, ôm ngực chạy tới, một cước đá qua.

Lão nhân kia kêu thảm một tiếng, đầu và thi đan ôm trong ngực rơi xuống đất cách đó vài mét.

Gã oán độc nhìn Lâm Uyển Ương, nhìn dáng vẻ như muốn tắt thở bất cứ lúc nào, nhưng vẫn kiên cường tiếp tục bò về phía cái đầu.

Một loạt chuyện này chỉ xảy ra trong vòng vài giây, Tạ Văn Dĩnh và Diêu Mộ phản ứng lại, chạy đến bên cạnh Lâm Uyển Ương hỏi: “Còn ổn không?”

Lâm Uyển Ương lau vết máu ở khóe miệng, dựa vào tường dùng ngón tay chỉ vào người bò trên mặt đất: “Hai người tới đúng lúc lắm, mau đi đạp gã hai cước, cho gã một trận.”

Ngô lão tam: “... Ngươi đừng có quá đáng!”

Tạ Văn Dĩnh đi tới, một cước đá cho người khó khăn lắm mới bò được hai mét kia quay trở lại mép tường.

Trên mặt cậu ấy không có biểu cảm, có thể nói ra tay cực kỳ ác.

Dù sao cũng là một cước của chàng trai đã trưởng thành, lão già phun ra một ngụm máu, một hồi lâu mới ngồi dậy từ trên mặt đất, gã đưa tay vào trong quần áo, nhìn như là muốn mò cái gì đó.

Diêu Mộ thấy gã còn muốn làm càn, không kịp nghĩ nhiều cho thêm một cước.

Lâm Uyển Ương cũng bị đánh đến hộc máu rồi, đối với lão già này, không thể buông lỏng chút nào!