Chương 34

Đầu của Ngô lão tam đập vào tường, lập tức máu chảy đầm đìa, càng khiến gã giống quỷ.

Nhìn ông lão thở dốc trên mặt đất, trong lòng Diêu Mộ cứ cảm thấy có chút là lạ.

Có loại ảo giác ba người đánh đập tập thể một người già.

Gương đồng và Thất Tinh Kiếm vẫn triền đấu, qua lại mấy lần cũng phân ra thắng bại, gương đồng bị đánh xuống đất, không còn lực đánh trả.

Thất Tinh Kiếm còn dùng chuôi kiếm dùng sức giẫm lên đối phương, tiếng gõ “leng keng” vang lên không ngừng.

Diêu Mộ, Tạ Văn Dĩnh: “......”

Kiếm này và người phong cách hành sự đúng là.... giống nhau như đúc.

Lâm Uyển Ương thu hồi Thất Tinh Kiếm, đi tới nhặt gương đồng dưới đất lên, dùng vết máu của mình lau lên đó.

Gương đồng lóe sáng một chút, sau đó hoàn toàn ảm đạm.

Cô xóa đi chú áp của lão già ở trên đó, gương đồng là pháp khí Ngô lão tam dùng để khắc chế lệ quỷ gã nuôi, không còn cấm chế, những con quỷ trốn trong bình lại bay ra ngoài hết.

Vẻ mặt bọn họ đau đớn, trong nháy mắt đều nhớ lại mình bị người ta mưu hại như thế nào, sau khi chết bị tra tấn như thế nào để cho người ta sai khiến nô dịch.

Oan có đầu nợ có chủ, những bóng quỷ kia đều bay tới trước mặt Ngô lão tam, kêu rên muốn báo thù.

Ngô lão tam nằm dưới đất, biết mình không đối phó được với mấy tên dữ dằn này, hành nghề nhiều năm như vậy, gã còn chưa từng bị ai vây đánh, quả thực quá đáng!

Gã dự định tạm thời giả chết chờ người ta buông lỏng cảnh giác rồi mới chuồn.

Hiện giờ bị ác quỷ vây quanh, gã đương nhiên không thể giả bộ nổi

Gã nhìn Lâm Uyển Ương với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Sao ngươi có thể xóa bỏ cấm chế của ta, điều này không thể nào, chẳng lẽ ngươi là...”

Ngô lão tam gã nói được một nửa, những ác quỷ kia đang cắn xé da thịt của gã, gã đau đến mức kêu to thành tiếng, bật dậy khỏi mắng đất mắng to: “Ta là chủ nhân, các ngươi dám! Ta sẽ khiến các ngươi hồn bay phách tán!”

Những bóng quỷ kia không hề dừng tay, ngược lại lệ khí còn mạnh hơn so với ban nãy.

Ngô lão tam chạy đi, một đường kêu thảm thiết biến mất trong bóng đêm.

Tạ Văn Dĩnh thu hồi tầm mắt, suy nghĩ một chút hỏi: “Cứ để gã đi như vậy không sao chứ?”

Lâm Uyển Ương cười lạnh một tiếng: “Để gã đi đi, người của đạo môn không thể trực tiếp hại tính mạng người khác, khí số của gã đã hết, nhiều nhất sống không quá một tháng, lại bị ác quỷ quấn thân, kéo dài hơi tàn cũng chỉ là sống không bằng chết, tự mình chuốc lấy.”

Những ác quỷ kia bởi vì Ngô lão tam mà sinh ra, một khi đối phương chết oán khí cũng tiêu tán, tự nhiên sẽ đến địa phủ báo cáo.

Phán quan sẽ căn cứ vào nhân phẩm của đối phương khi còn sống mà tiến hành thưởng phạt.

Lâm Uyển Ương nhìn thi đan trên mặt đất, kích thước bằng ngón út phát ra ánh sáng đỏ, thứ này không thể ở lại chỗ này, nếu như bị oan hồn gần đó nuốt sẽ hóa thành ác quỷ, trở thành phiền phức.

Thi đan tu luyện mấy chục năm khó có được, nói không chừng về sau sẽ hữu dụng.

Lâm Uyển Ương nhìn Diêu Mộ, mở miệng hỏi: “Tôi nhớ anh có mang theo khăn tay, cho tôi mượn một chút.”

Diêu Mộ “ồ” một tiếng, lấy khăn tay của anh ấy ra đưa cho cô, Lâm Uyển Ương dùng khăn tay nhặt thi đan dưới đất lên, sau đó cho vào trong túi.

Diêu Mộ sửng sốt, anh ấy cho rằng đối phương dùng để lau mặt! Ngẫm nghĩ lại thôi bỏ đi, coi như tặng khăn cho người ta vậy.

Chẳng qua là phiên bản giới hạn tương đối khó mua.