Chương 20

Bình An, coi như là Trần Tu Trạch niệm ân tình của cha nuôi, có thể đáp ứng mong ước của đối phương một cách tốt nhất.

A Hiền đáp lại: “Ngài Khải Quang gọi điện hỏi tối nay khi nào ngài trở về?”

Trở về, ý là về nhà cũ.

Trần Tu Trạch mới chuyển đến nhà mới ba tháng trước, trước đó, anh vẫn ở cùng các anh em của mình, trong một đại gia đình.

Trần Tu Trạch nói: “Sáu giờ.” Đúng 6 giờ.

Khi hoàng hôn buông xuống, đôi mắt của Phương Thanh Chỉ vẫn còn hơi sưng đỏ, được Trần Tu Trạch dìu xuống xe.

Nhà cũ của Trần Tu Trạch náo nhiệt hơn rất nhiều, trước khi đến đây, Phương Thanh Chỉ đã nghe mẹ Mạnh dặn dò, nói Trần Tu Trạch có hai em trai, hai em gái. Em trai thứ hai là Trần Khải Quang, nhỏ hơn Trần Tu Trạch hai tuổi, em gái thứ ba là Ôn Tuệ Ninh, được cha mẹ Trần nhận nuôi, hiện giờ hai người đều đã tốt nghiệp đại học, làm việc ở công ty của Trần Tu Trạch. Em gái thứ tư là Trần Chí Trân, nhỏ hơn Trần Tu Trạch bốn tuổi, hiện tại không ở nhà, đang học tiến sĩ ở Anh.

Còn có một em trai thứ năm là Trần Vĩnh Thành, hiện vẫn đang học tập tại Hồng Kông.

Phương Thanh Chỉ nghe đến đầu óc choáng váng, cô không nhớ được nhiều tên người như vậy, may mà cũng không cần gọi thẳng tên của bọn họ...

Sau một bữa ăn, cô nhận ra.

Em trai thứ hai Trần Khải Quang có một một dị tật bất thường trên ngón cái tay trái, nhìn giống như bị người ta dùng dao đâm vào.

Em gái thứ ba Ôn Tuệ Ninh là người em gái duy nhất có mặt hôm nay, dáng người cao gầy, giọng nói dịu dàng, tuy rằng lớn tuổi hơn Phương Thanh Chỉ, nhưng vẫn gọi cô là “chị dâu”, khiến Phương Thanh Chỉ có chút không được tự nhiên.

Em trai thứ năm Vĩnh Thành lớn hơn Phương Thanh Chỉ mấy tháng, bộ dạng trắng trẻo nhất, cười rộ lên có má lúm đồng tiền, nhưng Phương Thanh Chỉ chỉ nhìn thấy cậu cười đúng một lần.

Giữa bữa ăn, Trần Tu Trạch liền bảo Trần Vĩnh Thành đi theo anh ra ngoài, rất lâu vẫn chưa quay lại.

Phương Thanh Chỉ không thèm để ý chuyện này, cô muốn đi vệ sinh, sau khi đi ra, phòng ốc rộng lớn, cô xoay một vòng, nghe thấy trong cửa có tiếng rêи ɾỉ kìm nén, cô tò mò, đến gần nhìn, lập tức lui về phía sau một bước.

Cô nhìn thấy Trần Tu Trạch chính diện vô tình dùng cây gậy kim loại kia hung hăng đánh vào lưng Trần Vĩnh Thành. Trần Vĩnh Thành quỳ thẳng tắp, trong miệng nhét gỗ trừng phạt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng...

Cây gậy kia vung xuống không chút lưu tình, tựa như Trần Vĩnh Thành không phải là em trai ruột của anh.

Chỉ một lúc sau, Phương Thanh Chỉ liền nhìn thấy quần áo Trần Vĩnh Thành loang lổ vết máu, cô chưa từng thấy một trận chiến nào như vậy, chỉ cảm thấy sợ hãi trước khuôn mặt lạnh lùng vô tình của Trần Tu Trạch.

Điều này là rất phù hợp với những mô tả về anh trên báo...

Nhân vật giống như Diêm Vương.

Phương Thanh Chỉ xoay người rời đi, sau khi nhìn thấy cảnh này, cô không thể ăn nổi cơm nữa, vội vàng tìm lý do để trốn tránh, nói rằng cô mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi.

Ôn Tuệ Ninh rất tự nhiên chu đáo sắp xếp phòng ngủ cho cô.

Phòng ngủ khá đơn giản, đồ đạc cũng rất ít, cũng không tính là quá lớn, nhưng sạch sẽ gọn gàng. Phương Thanh Chỉ tắm rửa, thay áo ngủ nằm xuống, sau khi nhắm mắt lại, hiện lên trong đầu cô vẫn là hình ảnh Trần Tu Trạch với khuôn mặt vô cảm đang đánh người. Phương Thanh Chỉ sợ đau, lại càng thêm sợ đối phương, cô đột nhiên nhắm mắt lại, vùi đầu vào trong chăn...

Có người đã đẩy cửa ra.

Phương Thanh Chỉ ngồi dậy, nhìn thấy Trần Tu Trạch.

Cô hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Trần Tu Trạch nói: “Đây là phòng ngủ của tôi, đêm nay chúng ta cùng ngủ ở đây.”

Phương Thanh Chỉ ngạc nhiên.

Hiện tại cô chỉ mặc đồ ngủ bằng lụa do Ôn Tuệ Ninh mang tới. Ôn Tuệ Ninh cao hơn cô một cái đầu, bộ đồ ngủ này mặc lên người cô đương nhiên là rất rộng, ống tay áo lại càng thừa nhiều, cô xắn một phần ống tay áo lên, chỉ để lộ một phần ngón tay, móng tay sạch sẽ màu hồng nhạt.

Phương Thanh Chỉ đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay.

Cô vẫn ngồi nghiêng ở mép giường, mái tóc đen rũ xuống, bả vai gầy gò, ngón tay bất an đặt trên đầu gối.

Giường bên cạnh hơi lún xuống.

Trần Tu Trạch ngồi bên cạnh cô.

Dưới chiếc váy lụa mỏng manh, bởi vì lạnh, hai quả thù du cũng lặng lẽ đứng lên, dáng người Phương Thanh Chỉ rất đẹp, lưng không cong eo không vẹo, cho nên, trên váy cũng có một lớp bóng mờ mờ, hơi nhẹ, không rõ ràng lắm.

Trần Tu Trạch dời tầm mắt, anh nói: “Phòng ở đây không nhiều, cũng chỉ có thể thiệt thòi để em ngủ cùng với tôi... Bạn trai bạn gái không ở cùng một chỗ sẽ khiến người khác nghi ngờ, không phải sao?”

Phương Thanh Chỉ há miệng, khô khốc ép ra một chữ: “Phải”.

Lần đầu tiên cô và Trần Tu Trạch gần nhau như vậy, có vẻ như anh không hút thuốc, cũng không uống rượu, trên người chỉ thoang thoảng mùi cỏ cây trầm lặng, còn có chút vị đắng của mực và sách, rất có khí chất hàm dưỡng, giống như giá sách cổ yên tĩnh, lưu trữ rất nhiều sách.