Chương 21

“Tôi là bạn trai của em.” Trần Tu Trạch nói: “Đã gần hai tuần rồi, tôi nghĩ em đã chuẩn bị tốt tâm lý.”

Phương Thanh Chỉ nói: “Đúng vậy.”

Thực sự sẵn sàng rồi sao?

Bản thân cô cũng không biết. Đối với cô bây giờ mà nói, so với bạn trai, Trần Tu Trạch càng giống một người anh trai lớn không quen thuộc hơn. Cùng anh trai hôn môi, vuốt ve, hoặc là làʍ t̠ìиɦ, đều là chuyện Phương Thanh Chỉ không thể tưởng tượng được.

Khi Trần Tu Trạch nghiêng người tiến đến, cô nhắm mắt lại.

Trần Tu Trạch dừng một chút, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Phương Thanh Chỉ, đưa tay, tay trái vùi thật sâu vào mái tóc dày của cô, nắm lấy ót cô, vuốt ve chân tóc, nhẹ nhàng kéo...

Cảm giác đau đớn khiến Phương Thanh Chỉ đột nhiên mở mắt ra.

Tay phải Trần Tu Trạch nắm cổ cô, ngón cái dùng sức đặt lên mép hàm dưới của cô, hôn lên môi cô dưới ánh mắt hoảng sợ của Phương Thanh Chỉ.

Chân thật không còn gì phải nghi ngờ, cạy mở hàm răng.

Sau khi tiếp xúc với nhau hai tuần, Phương Thanh Chỉ thực sự nghĩ rằng Trần Tu Trạch là một quý ông rất tốt tính.

Quả nhiên là ảo giác.

Một quý ông sẽ không ép hôn cô.

Ngón tay anh rất thô ráp, thô ráp đến mức không giống bàn tay của một quý ông lịch lãm, ngón tay cứng rắn, trên da có vết chai, nhìn bề ngoài trông như một đôi tay rất sạch sẽ, thon thả, giờ chạm vào mặt cô, mới khiến Phương Thanh Chỉ nhận thức sâu sắc rằng, đôi tay đó không hề dịu dàng, lịch sự như cô đã tưởng tượng.

Đôi tay đó hoàn toàn khác với Lương Kỳ Tụng, đôi tay của Lương Kỳ Tụng rất dịu dàng, mảnh mai, sạch sẽ. Lúc trước, khi hai người cùng nhau quyên góp tiền cho câu lạc bộ của trường, Phương Thanh Chỉ và đối tác khó tránh khỏi tiếp xúc. Tay của đối phương rất mềm, thoạt nhìn như được nuông chiều, đôi bàn tay chưa làm chuyện gì khó nhọc, chỉ để viết lách.

Nếu so sánh, ngón tay của Trần Tu Trạch khá to, khớp cứng, khi véo má Phương Thanh Chỉ, cô phải mất vài giây mới dần chấp nhận, vì cô khá sợ hãi.

Đối phương rõ ràng biết tâm lý muốn trốn tránh của cô, nên bắt cô mở mắt.

Nếu không phải vì động tác kéo nhẹ nhàng này, Phương Thanh Chỉ thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng để nhắm mắt từ đầu đến cuối. Sinh ra trên thương trường, cô đã thấy quá nhiều, quá nhiều chuyện không cam tâm. Hơn nữa, cô cũng hiểu, trước khi Trần Tu Trạch mất hứng, tốt nhất nên hợp tác với đối phương. Anh không phải là người vô lý như ông chủ Hoàng, nhưng lại khó đối phó hơn nhiều... Ngoài ra, kể từ khi cô chuyển đến nhà của Trần Tu Trạch, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, biết rằng đó chỉ là chuyện sớm muộn.

Phương Thanh Chỉ tự cười nhạo, hoá ra bản thân cô cũng có thành kiến với ngoại hình, thân hình. Giả sử, nếu giờ là ông chủ Hoàng, cô sẽ cắn lưỡi tự sát, nhưng giờ đối mặt với Trần Tu Trạch, cô chỉ có sợ hãi và bất an.

Đến lúc hôn, phải thở như nào cô cũng không biết, khi cô sắp ngạt thở, Trần Tu Trạch nhẹ nhàng cắn môi cô, cắn xong lại hôn lên vết cắn, hoàn toàn khác với vẻ mặt bình tĩnh thường ngày của anh. Trần Tu Trạch nâng mặt cô, ngón cái không ngừng xoa gò má cô, nói thầm: "Em rất sợ tôi?"

Phương Thanh Chỉ nói: "Tôi sợ bị thương."

Cô vẫn thẳng lưng, má cô đỏ không phải do xấu hổ hay tức giận, mà là do thiếu khí. Trần Tu Trạch xoa mặt cô, nhưng không hết vết đỏ mà càng khiến cho làn da trắng như tuyết của cô có thêm vết đỏ.

Trần Tu Trạch nhận ra mấu chốt của vấn đề nằm ở bàn tay thô ráp và đầy sẹo của mình.

Anh thả lỏng, an ủi: "Tôi sẽ không làm tổn thương em."

Phương Thanh Chỉ giống như một con hạc ngẩng cao đầu, ngay cả khi ở trong cục diện lúc nãy, cô cũng không hề sợ hãi đến mức cúi đầu. Giọng nói của cô vẫn lạnh lùng như hoa mai trên tuyết: "Tôi sợ không thể khiến ngài hài lòng."

Trần Tu Trạch buông tay, nhíu mày: "Khiến tôi hài lòng?"

Lẽ nào không phải?

Học vấn của Phương Thanh Chỉ có hạn, đây có vẻ là một sự hy sinh vĩ đại. Nếu không, tại sao chỉ có những người đàn ông xung quanh cô vui vẻ thảo luận nên tới nhà nào? Nơi nào có giá thấp hơn, dịch vụ tốt hơn? Tại sao không có phụ nữ thảo luận? Nếu không, tại sao trong phim Phong Nguyệt hầu hết đàn ông đều lỗ mãng thô lỗ, còn phụ nữ thì xinh đẹp tuyệt trần?

Phương Thanh Chỉ không hiểu.

Cô nghĩ, chuyện này sẽ kèm với hy sinh.

Sự khác biệt chẳng qua là hy sinh vì tình hay hy sinh vì tiền.

Cô hôm nay có lẽ vì vế sau.

Ở gần như vậy, lần đầu tiên Phương Thanh Chỉ mới quan sát được rõ khuôn mặt của Trần Tu Trạch ở khoảng cách gần, mới nhìn rõ dấu vết trên mặt anh... Trên trán ạnh có một vết sẹo, khoảng 2cm phía trên đuôi lông mày bên phải, kích thước bằng đầu móng tay nhỏ, màu sẫm, rất nhẵn, là vết da lành lại sau khi bị thương.

Phương Thanh Chỉ lúc trước còn nghĩ rằng đó là vết bớt.