Chương 22

Bây giờ ở gần, cô mới nhìn rõ đó là một vết sẹo.

Nhưng vết sẹo nhỏ này không làm hỏng khuôn mặt của anh.

Trần Tu Trạch nói: "Em..."

Phương Thanh Chỉ lần đầu tiên thấy anh lộ ra vẻ mặt như vậy, trông anh như không biết nên hỏi cô như thế nào, suy nghĩ mới hỏi: “Ai nói với em làm chuyện này phải khiến tôi hài lòng?”

Phương Thanh Chỉ lúng túng: "Không phải tất cả phụ nữ đều như vậy?"

"Không." Trần Tu Trạch nói: "Tôi không muốn em hy sinh."

Phương Thanh Chỉ không hiểu.

Không ai dạy cô chuyện này.

Nên cô không hiểu.

Trần Tu Trạch nói: "Tôi sẽ từ từ nói cho em."

Phương Thanh Chỉ mím môi.

Trần Tu Trạch nắm lấy tay cô, bấy giờ anh mới nhận ra tay cô lạnh như băng, anh dùng ngón cái ấn ngón tay cô, an ủi vuốt ve: "Nghe lời."

Phương Thanh Chỉ không hiểu.

Cô không nhúc nhích, chỉ kinh ngạc nhìn Trần Tu Trạch. Anh bây giờ chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi, ống tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay vạm vỡ cường tráng. Anh chưa bao giờ là người yếu đuối, còn Phương Thanh Chỉ rất sợ gân xanh nổi rõ trên cánh tay anh.

Cô nhắm mắt lại.

Lần này, Trần Tu Trạch không ngăn cản, cũng không có ép cô mở mắt.

Cảm thông với vẻ khó xử của cô, giờ không cần vội.

Anh cúi xuống hôn cô.

Phương Thanh Chỉ đột nhiên mở mắt ra, vô cùng kinh ngạc.

Mặc dù cô sinh ra ở các hang cùng ngõ hẻm của thành phố, nhưng từ nhỏ cô đã chăm chỉ học hành, hoặc sẽ tìm kiếm một số công việc rất ổn định mặc dù mức lương ít ỏi.

Thời gian còn lại, hoặc vùi đầu vào học, hoặc đi làm kiếm tiền.

Nói cách khác, Phương Thanh Chỉ là một người phụ nữ cực kỳ bảo thủ, cổ hủ, áo nịt ngực của cô còn là đồ cotton, kiểu áo yếm rộng chứ không phải kiểu tạo hình thời thượng như hiện nay. Cô thường sống nội tâm, hiếm khi giao tiếp với các bạn sành điệu, càng không biết gì về thời trang. Cô không có nhiều tiền, càng không có năng lượng. Cô biết hoàn cảnh gia đình mình không giống người khác, chỉ cần có thể học xong đại học đã là chuyện may mắn, thật sự chưa hề rảnh rỗi uống trà chiều hay là đi mua sắm. Dù Phương Thanh Chỉ từng thử chấp nhận những chuyện nghe có vẻ đáng sợ, nhưng chuyện mới lạ vẫn tác động không ít tới cô.

Nhất là giờ.

Sắc mặt Phương Thanh Chỉ tái nhợt, cô gần như dùng hết sức vùng vẫy, nhưng có tác dụng gì? Cô đâu thể đấu lại sức của Trần Tu Trạch. Cảm giác sốc và hoảng loạn vì khó hiểu của cô cuối cùng chỉ là vô ích.

Trần Tu Trạch ngẩng đầu, cúi người hôn lên đôi môi ẩm ướt hơi mặn của Phương Thanh Chỉ, Phương Thanh Chỉ không kịp né tránh, giống như một con cá trên bờ vẫy đuôi trong vũng nước nhỏ.

Trần Tu Trạch nói: "Xin lỗi, tôi hơi lớn tuổi, không hiểu chuyện mới mẻ bây giờ."

Nói đến đây, anh xin lỗi: "Tôi không biết, em có thích hay không."

Giọng Phương Thanh Chỉ vẫn lạnh lùng như cũ: "Tôi không thích."

Trần Tu Trạch cúi người về phía trước, một tay nắm lấy bàn tay đang vươn ra của cô, nắm chặt trong lòng bàn tay, tay kia luồn vào trong tóc cô, đỡ lấy gáy cô, cúi đầu hôn lấy môi cô.

"Tôi muốn nghe em nói thật."

Môi Phương Thanh Chỉ bị anh hôn, cô thút thít hai tiếng, đầu óc trống rỗng, cô cảm thấy hành vi của đối phương rất kinh ngạc. Anh không những không ghét cô mà còn hôn cô, các hành vi đều không hợp lý. Lúc này Phương Thanh Chỉ rất bất lực, nghe anh thì thầm: "Thanh Chỉ, em không bài xích tôi như vậy, đúng chứ?"

Phương Thanh Chỉ nói: "Tôi không biết."

Cô rất kinh ngạc, giờ cô không chịu phối hợp, Trần Tu Trạch cũng không khó chịu, chỉ cười: "Không sao, có lẽ thêm vài lần, em sẽ hiểu."

Phương Thanh Chỉ không nói thêm với anh, cô mặc váy lụa vào, cảm thấy hơi xấu hổ, lúc này gò má cô ửng hồng, trông mờ mờ trên làn da trắng nõn, giống như ánh hoàng hôn. Cô nằm quay lưng lại với Trần Tu Trạch, cuộn tròn, nằm dịch ra ngoài.

Trần Tu Trạch không kéo cô lại, anh để Phương Thanh Chỉ ngủ ở bên trong, anh ngủ ở bên ngoài... tránh cô trốn tránh thêm, ngã xuống giường.

Lần này, Phương Thanh Chỉ chìm vào giấc ngủ rất nhanh, không biết vì sao, cô không thể thoát, cũng không thể hết mệt mỏi, thậm chí cô không còn dư sức để lo Trần Tu Trạch ở bên cạnh sẽ đánh lén... mà chìm vào giấc ngủ say.

Sáng hôm sau, dù chưa tỉnh dậy nhưng cô đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng trẻ con khóc lóc, nhốn nháo. Phương Thanh Chỉ vừa thức dậy vào buổi sáng, khi nghe thấy tiếng động bên ngoài, cô sững sờ, thay quần áo rồi ra ngoài.

Cô chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang nắm tay một bé gái, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, hung dữ nói: "Trần Tu Trạch đâu? Lúc đầu anh ta khiến tôi sinh Bình An, bây giờ Bình An cần cha, ngày đêm đều khóc, khiến tôi phải làm sao?”

Phương Thanh Chỉ sửng sốt. Ba?

Ôn Tuệ Ninh thoải mái không kiêng dè, nói: “Bây giờ anh ấy không có ở đây, bà Tô, nếu cô có chuyện tìm anh thì nên tới công ty nhờ thư ký chuyển lời, hoặc tìm A Hiền... Giờ bà hùng hổ tới đây tìm người trong nhà tôi, có phải không thoả đáng không?