Chương 12.2: Trên cùng một thân cây lại thắt cổ thêm lần nữa

“Hửm?” Thầm Ý không hiểu, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn đứt quãng của anh chuyển từ gò má đến khóe miệng, dần dần chuyển hướng xuống cổ cô. Cô có chút thoải mái thở dài, ngón tay níu chặt ở đỉnh đầu anh.

“Con bò kia.” Ti Huyền nói: “Anh từng ăn một con bò tên là Henry.”

“...” Thầm Ý ngừng lại.

Bị bệnh đấy à?

Trong mắt Ti Huyền như chứa đựng ngàn sao tỏa ra ánh sáng vàng kim lấp lánh, giải thích: “Xung quanh tòa nhà nơi anh sống có một siêu thị do một người theo chủ nghĩa ăn chay mở.”

“Nhưng mà lại bán thịt?” Thầm Ý nhíu chặt lông mày lại.

“Ừm.” Anh vẫn biết rất rõ ràng trên cơ thể Thầm Ý có chỗ nào mẫn cảm, nhẹ nhàng mυ"ŧ lấy xương quai xanh của cô, bàn tay dưới lớp quần áo luồn ra phía trước, nhân lúc cô chưa chuẩn bị nắm lấy bầu ngực xoã tung không che lấp gì trước mắt. Anh xoa nhẹ núʍ ѵú cô, Thầm Ý mở miệng ngâm nga, ánh mắt rơi vào sự hỗn loạn vô biên. Cánh mũi phập phồng, lông tơ rất nhỏ trên mặt giống như đều động tình, lộ ra màu sắc ửng hồng.

Du͙© vọиɠ dùng một tư thái nhỏ bé và yếu ớt lan ra, trải rộng khắp xung quanh hai người, Ti Huyền tiếp tục nói: “Vì vậy bọn họ đã in tên và ảnh của con vật lúc còn sống lên bao bì của mỗi hộp thịt, với ý đồ dùng phương thức này khiến mọi người cảm thấy tội lỗi khi ăn chúng, từ đó giảm lượng tiêu thụ loại thịt đó.”

“Ăn Henry ngon không?” Thầm Ý ngẩng cổ lên hỏi.

Cả hai lòng bàn tay của Ti Huyền đều duỗi vào dưới quần áo của cô, khiến bộ ngực của cô căng lên phập phồng, Thầm Ý theo biên độ rung động của thịt hơi run lên. Sự vuốt ve thong thả ung dung vuốt ve khiến cô lập tức hứng lên, cô vừa cảm thấy thoải mái, lại vừa cảm thấy thiếu chút gì đó, ở trên người anh khó nhịn mà vặn vẹo vài cái.

Vẫn mềm mại đáng yêu như vậy, không đạt được thỏa mãn liền vặn vẹo.

“Không ngon bằng Mary.” Ti Huyền trả lời, dễ dàng dùng những cái vuốt ve tinh tế mạnh mẽ hơn thỏa mãn sự khó nhịn của cô.

Trong cơ thể cứ có lửa đốt, giống như hơi cồn trong dạ dày bị châm lửa, muốn càng nhiều hơn nữa.

“Vậy vì sao vừa nãy anh không nói Mary?” Trong khi Thầm Ý hỏi chuyện đồng thời bị anh giơ hai tay lên cao, dùng cách lột qua đầu để cởi chiếc áo sơ mi cài nút của cô ra, nội y treo trên khuỷu tay cũng bị rơi xuống mặt đất. Mũi chân của Thầm Ý vừa cọ xát liền kẹp ở giữa hai người, nửa thân trên trần trụi rơi vào sự khống chế của Ti Huyền.

Bộ ngực trắng bóng nằm gọn trong lòng bàn tay anh, Tư Huyền quen thuộc mà thưởng thức, Thầm Ý càng thấy khó chịu, liên tục rầm rì ngâm khẽ vài tiếng. Tư Huyền hôn lên khóe mắt cô, liếʍ đi những giọt nước mắt bởi vì tìиɧ ɖu͙© dâng lên cuồn cuộn mà tràn ra.

“Bởi vì Mary là một con gà mái già.” Anh trả lời.

“...”

Thầm Ý trợn trắng mắt, bĩu bờ môi lấp lánh ánh nước lên, rõ ràng không muốn tiếp tục thảo luận câu chuyện về hai con vật này nữa.