Chương 13.1: Giống như Ti Huyền vẫn luôn nhớ Thầm Ý

Ti Huyền thích nhìn biểu cảm cô đầu hàng chịu thua, nhịn cười cúi người hôn lên da thịt mềm mại của cô. Một chút lại một chút, thẳng đến khi ngậm hết đầṳ ѵú của cô vào trong miệng, tạo thành tiếng động.

Thầm Ý phát ra âm thanh rõ ràng đầu tiên: “A ưʍ...”

Anh rất có kỹ xảo, ngực cô giống như gợn sóng phập phồng đưa vào trong miệng anh, Thầm Ý nghĩ thầm trong lòng. Anh luôn sử dụng một số lời nói kỳ lạ để chuyển dời sự chú ý của cô, khiến cô tập trung nghe câu chuyện, từ đó quên đi động tác của bàn tay anh, cái gì cũng đều phối hợp theo. Ti Huyền cứ như vậy từng bước kiểm soát tất cả tiết tấu, mãi đến khi Thầm Ý hoàn toàn sa vào môi lưỡi anh.

“Anh cố ý phải không.” Thầm Ý đã sớm phản ứng lại, véo da thịt trên cánh tay anh.

Hơi rắn chắc, không chỉ không véo được, tay còn thấy rất đau.

Cô buông ra hơi vẩy vẩy bàn tay, chuyển sang khẽ đánh ở cùng chỗ vừa véo. Sức lực này so với gạt tàn thuốc thì chính là nhỏ nhặt như cát trong sa mạc.

“Nên anh vẫn luôn nhớ rõ Henry và Mary.” Ti Huyền tiếp tục nói.

“Ưʍ.” Thầm Ý gật đầu, vạch trần anh đang mượn vật ẩn dụ đến người: “Giống như Ti Huyền vẫn luôn nhớ Thầm Ý.”

Anh đang kinh ngạc lại nghe cô tiếp tục: “Nhưng mà Thầm Ý hoàn toàn không hề nhớ Ti Huyền.”

Cuối cùng còn gật đầu xác nhận.

Tùy cô cứ nói thế nào, chóp mũi Ti Huyền chuyên chú thăm dò tìm vào giữa khe ngực cô, ngửi mùi hương thơm nồng tinh tế, thoải mái hừ ra một tiếng, tiếp tục liếʍ láp đỉnh nhũ hoa.

“ Ưm, Ti Huyền.” Lúc này Thầm Ý ngược lại sẽ nhớ rất rõ ràng tên của anh, thoải mái dựa vào trên vai anh, một tay duỗi ra chống lên ngực anh, lắc lư thế nào cũng không thể giảm được cảm giác bủn rủn muốn ngã nhào về phía trước: “Vẫn muốn...”

“Đừng gấp.” Đầu ngón tay nóng bỏng xoay vòng quanh quầng vυ", làm trái anh đào ở giữa dựng đứng thẳng lên giống như được thúc chín mọng. Đầu lưỡi ướŧ áŧ hạ xuống, nhẹ nhàng lướt qua mặt ngoài, lưu lại chất lỏng trong suốt khiến bầu ngực tròn trịa run rẩy đong đưa, anh tiếp tục lướt xuống phía dưới vuốt ve bụng dưới của cô.

Đầu óc Thầm Ý hoàn toàn bị anh châm lên lửa nóng, đầu váng mắt hoa mà nâng một bên bầu ngực lên đưa vào trong miệng anh, muốn những cái vuốt ve âu yếm sâu hơn nữa.

Ti Huyền hôn liếʍ đầṳ ѵú, cổ tay hơi xoay lại, bất ngờ không báo trước cắm ngón tay vào nơi giữa hai chân cô.

Bên trong ướŧ áŧ đến nỗi rối tinh hỗn độn, đã sớm làm tốt chuẩn bị để tiếp nhận. Anh tự do cắm vào chọc ngoáy trong đó, chưa được bao lâu đã nghe được tiếng nước tí tách chảy ra như tiếng chuông lục lạc reo vang. Rất giống cảm giác mùa hè ngồi ở nhà tre bên khe núi, trong tay nâng một ly trà lạnh nghe nước suối róc rách lướt qua. Trong mắt Thầm Ý tràn đầy mây mù, tối nay trời nhiều mây lắm, che khuất cả ánh trăng mất rồi.

Bàn tay ở giữa hai chân cô đang thong thả ra vào lại khiến cô càng kẹp càng chặt hơn, đôi môi hơi hé thở ra một tiếng thật dài, giống như một vòng khói mà cô phun ra.

Phóng đãng lay động, bay tới bên anh: “Ưʍ... Ư a.”