Chương 14.2: Rượu ngon thật đấy.

“Anh thì sao?” Thầm Ý hỏi, buông hai khối tròn trắng như tuyết ra, móng tay không ngừng cào khẽ phía sau lưng anh, làm dịu đi bụng dưới tê dại nhưng không đủ kɧoáı ©ảʍ tiến vào. Cô chắc chắn chảy quá nhiều nước làm ướt cả giường rồi, nếu không sẽ không có âm thanh vang vọng như vậy. Nhưng mà Thầm Ý không muốn ngăn Ti Huyền lại, cứ để anh tiếp tục đâm ngón tay vào khuấy đảo, thoải mái đến nỗi eo nhỏ không ngừng uốn éo, lợi dụng lực trơn trượt mà hút anh tiến vào trong.

“Sau em liền không có ai nữa.” Ti Huyền ngậm lấy vành tai cô hôn, âm thanh nỉ non trầm thấp phát ra giữa hai cánh môi giống như xoáy nước tiến vào trong tai, tạo thành kɧoáı ©ảʍ ngứa ngáy tê dại khắp vỏ đại não.

Thầm Ý co hai chân lại: “A ...”

Đây là dấu hiệu cho thấy cô muốn, dùng bất kỳ dụng cụ nào cũng không thay thế được tiếp xúc da thịt.

Ti Huyền tiếp tục hôn dọc theo viền cằm cô, khẽ ngửi bả vai cô. Trước khi tham gia buổi đấu giá Thầm Ý có xịt nước hoa, hiện tại trên người còn còn lưu lại một chút hương hoa, mùi hương chủ đạo là vãn hương ngọc. Ngày trước cô cũng dùng loại nước hoa này, nhiều năm như vậy vẫn như cũ không thay đổi, khiến anh mặc dù không làm được ngửi mùi hương mà nhận ra người phụ nữ nào, nhưng có thể ngửi mùi hương mà nhận ra Thầm Ý.

“Lừa nhau à.” Thầm Ý đẩy nhẹ bờ vai của anh: “Sở Hân nói sau này anh về nước còn có bạn gái.”

Ti Huyền nhịn cười, không giải thích gì.

Nhưng cô cũng không muốn nói đến người khác trong loại thời điểm này, cứ có cảm giác không hợp không khí cho lắm, nên không nói thêm gì nữa.

“Có áo mưa không?” Ti Huyền hỏi.

Sau đó Thầm Ý đột nhiên tỉnh táo lại, nhớ đến cái vấn đề cực kỳ quan trọng này. Cô đã chuyển nhà, không còn tìm tình một đêm nữa, đương nhiên trong lúc muốn giảm bớt đồ đạc mang theo đã vứt bỏ hết mấy cái áo mưa còn thừa đi, trong ngăn kéo tủ rỗng tuếch. Cô che miệng lại: “Ay yo.”

Nhìn phản ứng của cô là biết rồi, Ti Huyền không còn cách nào khác, chuyện xảy ra đột ngột không nghĩ được nhiều như vậy nữa.

Thầm Ý vẫn nghe thấy âm thanh kéo mở khoá quần.

“Làm gì thế, anh sẽ không định cường ...” Dị vật nóng bỏng dán vào miệng huyệt ướt sũng nước, thân gậy hơi chạm đến mang theo sự cọ xát của quần ngoài: “Ồ……”

Âm thanh trầm trầm phát ra quá mức uyển chuyển, rõ ràng động tình rồi.

Cũng tốt, trước tiên làm cho bọn họ quen thuộc nhau một lần nữa. Ti Huyền dựng thẳng thắt lưng, chậm rãi cọ xát ở giữa hai chân cô. Qυყ đầυ lướt qua hai cánh hoa, giống như xúc cảm anh dùng tay khuấy loạn vừa rồi, chỉ là càng thêm nóng rực. Thầm Ý ôm lấy cổ anh, môi đỏ phun ra từng trận ngâm nga, lắc lư theo phần thân trên của anh. Đôi chân dài mảnh khảnh leo lên vòng qua thắt lưng anh, dần dần có chút mơ màng quên đi thực tại.

“Anh là đồ đáng ghét, rõ ràng có dự định kia mà trước khi đi cũng không thèm chuẩn bị ở trên xe cho tốt.” Thầm Ý quở trách anh trong khi đang bị cơn kɧoáı ©ảʍ đang bao trùm, đồng thời kẹp chặt phía dưới của anh, bốc cháy ngọn lửa du͙© vọиɠ trong sự cọ xát như mồi nhử trêu đùa của anh.

“Ừm.” Anh thừa nhận, nhưng tiết tấu của phần dưới cơ thể vẫn không ngừng lại, khiến cô vui sướиɠ mà lắc lư tạo thành gợn sóng: “Nên phải có người trả giá chứ nhỉ.”