Chương 14.1: Rượu ngon thật đấy.

Ti Huyền bị trêu chọc đến nỗi không còn cách nào khác, chỉ có thể dựa theo yêu cầu của cô mà làm, cúi người tiếp tục nấu cháo lưỡi, ngón tay cũng tiếp tục khuấy loạn trong hoa huyệt của cô, mặt trong ngón tay đè lên phần thịt mềm đang mấp máy phập phồng. Thịt non trùng điệp nhiều lớp giống như cánh hoa, phun ra dòng nước thơm ngọt.

Thầm Ý mυ"ŧ lấy nước bọt của anh, chép chép miệng đầy thoải mái, rồi lại giữ chặt đầu anh tiếp tục mυ"ŧ.

Ngày trước sao không thấy cô cuồng mê hôn môi như này?

Mấy năm không gặp, ngay cả sở thích trên giường của cô cũng đổi rồi à? Ti Huyền vừa định hỏi, Thầm Ý đã thỏa mãn mà thở hà ra một hơi, chui tọt vào trong l*иg ngực anh tìm một tư thế an toàn thoải mái nhất để dựa vào: “Rượu ngon thật đấy.”

Hóa ra là thèm chút hơi rượu lưu lại trong miệng anh kia à, Ti Huyền không biết nên khóc hay nên cười.

“Không uống nữa à?” Ti Huyền hỏi cô.

Thầm Ý lắc đầu, hai tay đặt tên l*иg ngực anh, hết ấn rồi vuốt ve cơ ngực đang căng cứng của anh. Cuối cùng cô nâng hai bầu ngực tròn trịa của mình áp lên phía trước, cảm nhận sự khác biệt của hai cơ thể. Núʍ ѵú cọ xát đỏ ửng như nhụy hoa, không ngừng lặp đi lặp lại dưới từng cái đẩy người nhấp nhô lên xuống của cô. Giọng ngâm nga của Thầm Ý như âm thanh ma thuật lọt vào tai, quất mạnh vào lý trí của anh.

Bên dưới nước nôi đã cuồn cuộn dâng trào, mỗi khi hơi cắm vào một chút đều phát ra tiếng động rõ ràng, ba ngón tay của Ti Huyền cắm vào bên trong, khiến màu sắc bụng dưới của cô càng đậm hơn một phần, càng phác hoạ rõ ràng hình dáng của đồ vật từ bên ngoài tiến vào, nhắc nhở cô có dị vật đang khuấy động trong cơ thể.

Nhưng cô lại mở rộng hai chân ra, nhiệt tình hiếu khách mà nghênh đón anh, vệt nước chảy xuống đến mông run run theo từng động tác thọc vào rút ra, dưới sự ma sát với giường đệm mà biến thành lớp bọt giống màu hồng phấn.

Sự mẫn cảm của Thầm Ý là không cần phải nói, Ti Huyền nắm lấy hai trái đào căng mọng của cô, cúi đầu khẽ mυ"ŧ một miếng. Cái lưỡi không ngừng âu yếm trên bầu ngực cô, đè lên hai đầṳ ѵú đã cương cứng như hai viên đá nhỏ không cho chúng động đậy. Lòng bàn tay hơi gẩy về phía trước, khối thịt mềm mịn giống vị của thạch hoa quả vị sữa chua liền nảy lên run rẩy.

“Rất lâu chưa làm rồi à?” Ti Huyền xác nhận.

Nước của Thầm Ý chảy ra quá nhanh, tiểu huyệt giống như gấp gáp đuổi theo tiết tấu của ngón tay anh, vội vã nuốt anh vào bên trong. Mị thịt cũng nôn nóng kẹp chặt lấy anh, dùng tư thế sống chết không chịu buông ra.

Cô nức nở gật đầu, tóc tai loạn thành một mảng: “Gần một năm.”

Ti Huyền biết ham muốn của Thầm Ý rất cao, có thể khiến cô nhịn một năm, khai trai rồi phải nhớ đến nỗi nào cơ chứ. Môi lưỡi anh chỉ mới hơi kéo nhẹ nhũ hoa của cô, cô liền phấn khích duỗi thẳng cổ, nâng cao bầu ngực sữa đưa đến bên miệng anh.

Sự mẫn cảm cùng nét yêu kiều mềm mại của cô anh đều hiểu rõ như lòng bàn tay.