Chương 10

QUYỂN I: BA GIẤC MƠ

Editor: Hye Jin

Phải nói là quay bộ phim này có phải không coi ngày hay không, trước thì nữ chính nằm viện, bây giờ nam chính nối gót nằm viện, cách nhau có mấy ngày, thật là tai họa đến dồn dập.

Mặc dù Cơ Thập Nhất muốn biết xảy ra chuyện gì nhưng chuyện này không gấp, trước tiên quay phim mới là chuyện chính.

“Hôm nay quay phim xong chúng tôi đi thăm Diệp Minh, cô đi không?”

“Được.”

Mặc dù đạo diễn rêи ɾỉ than thở, nhưng thấy người đến đầy đủ cũng không làm chậm trễ thời gian, bắt tay là quay những phân cảnh phía sau.

Chỉ là xảy ra việc lớn như vậy, cũng không bao nhiêu người còn tâm tư đâu mà quay phim.

Nam nữ chính trước sau đều xảy ra chuyện, trong lòng tất cả mọi người đều có chút sợ hãi. Mặc dù hiện tại không còn bao nhiêu mê tín, nhưng cũng rất sợ mấy thứ xui xẻo đυ.ng trúng mình, tổng cảm thấy đoàn làm phim này không được may mắn cho lắm.

Muốn nói thì những đoàn phim khác cũng từng gặp những chuyện tương tự thế này, đến cuối cùng cả bộ phim đều bị “ngâm nước nóng”.

Nghiêm trọng nhất là không thể không thay người, vốn là một bộ phim hay thế mà một chút bọt bắn lên cũng không nổi lên được.

Dù đoàn làm phim “Thám tử tình yêu” không nổi tiếng gì, nhưng nếu lại xảy ra chuyện thì không xong rồi.

Vương Hạo lần nữa thở dài não nề.

Thật may là tính mạng của Diệp Minh không có nguy hiểm, hơn nữa rõ ràng có người cố tình, không liên quan gì đến đoàn làm phim. Nhưng bây giờ lo lắng nhất là phải nói chuyện với phía đầu tư.

Bên đầu tư lúc đầu cũng chỉ đầu tư một ít, nếu lại xảy ra chuyện, Vương Hạo cảm thấy sợ là đối phương sẽ hủy bỏ đầu tư, vậy thì mọi thứ đều sẽ hoàn toàn kết thúc.

Vì không để người khác chú ý, Vương Hạo thuê xe mang tất cả mọi người cùng đi.

Diệp Minh trên giường bệnh, bộ dạng vô cùng thê thảm. Hôm qua Cơ Thập Nhất thuận miệng nói một câu, không ngờ xảy ra thật, không nhịn được chú ý tới giấc mơ thứ hai mà Diệp Minh nhắc tới.

“Đạo diễn, sao mọi người đều tới?” Diệp Minh ngạc nhiên, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Cơ Thập Nhất đứng sau lưng đạo diễn, mắt hắn sáng rực lên.

Vương Hạo đặt trái cây xuống: “Cậu là nam chính, cậu bị thương thì làm sao tôi không đến thăm cho được.”

Diệp Minh lắc đầu làm động tới vết thương, lại hít một hơi: “Bây giờ sức khỏe tôi đã khá tốt rồi, nhưng chỉ sợ bộ phim phải trì hoãn.”

Vết thương ngoài da muốn khỏi phải mất nửa tháng, thời gian tạm ngưng đó đã có thể quay được nửa bộ phim.

Vương Hạo nghiêm túc trả lời, đây cũng là vì hết cách nên đành làm vậy: “Tôi định là quay cảnh nữ chính trước, đem cảnh phía sau đều đẩy lên trước.”

Diệp Minh gật đầu, hắn không bị đuổi là tốt rồi.

Mấy cô gái theo sau cũng chen chúc hỏi thăm, khiến tâm trạng hắn khôi phục không ít.

Nói chuyện phiến cả mấy tiếng đồng hồ, mọi người đều phân tán rời đi. Cuối cùng trong phòng bệnh chỉ còn lại Cơ Thập Nhất.

Cơ Thập Nhất nhẹ giọng mở miệng: “Hôm qua tôi bảo anh chú ý an toàn sao hôm nay anh lại vào viện rồi?”



Nói tới cái này, Diệp Minh liền nghĩ tới câu nói kia, trong lòng tò mò, “Sao hôm qua cô lại dặn tôi chú ý an toàn?”

Những lời này tối qua hắn đã muốn hỏi.

Tiếng bước chân bên ngoài phòng bệnh đột ngột dừng lại.

Liên Diệc còn chưa mở miệng, Phạm Dương đứng sau lưng đã kích động hỏi: “Lại có liên quan tới Cơ Thập Nhất?”

Bọn họ vốn tới hỏi Diệp Minh, ai ngờ nghe được câu này.

Liên Diệc đẩy cửa vào, cắt ngang câu chuyện của hai người bên trong.

Cơ Thập Nhất vừa thấy bọn họ, cũng chỉ gật đầu chào.

Ánh mắt Diệp Minh sáng rực: “Tìm được thủ phạm rồi sao?”

Phạm Dương đứng sau lớn tiếng nói: “Sao có thể nhanh như vậy, manh mối anh cung cấp quá ít.”

Diệp Minh hơi ngại ngùng: “Là tôi quá sốt sột rồi.”

Liên Diệc không mở miệng, nhưng Phạm Dương lại biết đội trưởng Liên đang nghĩ gì, tròng mắt đảo quanh, hỏi: “Mới vừa rồi ở ngoài vô tình tôi nghe được hai người nói chuyện. Đại sư, hôm qua lại giải mộng sao?”

Đại sư? Diệp Minh quái dị nhìn về phía Cơ Thập Nhất.

Cơ Thập Nhất không nói lời nào.

Này là muốn tìm được chỗ tốt gì ở chỗ cô sao? Không phải cảnh sát đều giỏi phá án sao? Sao lại đến đây hỏi cô?

Liên Diệc nhìn về phía Diệp Minh.

Diệp Minh cảm thấy khí thế của người này rất mạnh, không hiểu sao đi lại làm cảnh sát, hẳn là gia cảnh không đơn giản.

Một lúc lâu hắn mới trả lời: “Hôm qua tôi gặp ác mộng, tinh thần không tốt, bị người ở đoàn phim vây quanh hỏi lý do nên tôi đã kể với họ về ác mộng của tôi. Là cô ấy dặn tôi gần đây nhớ chú ý an toàn, tôi cũng không để tâm, sau đó tối qua liền xảy ra chuyện.”

Ngón tay của Liên Diệc cọ vào môi mình chốc lát, kéo ghế ngồi ở mép giường, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Cơ Thập Nhất.

“Tin rằng Cơ tiểu thư sẽ không ngại giúp cảnh sát phá án, đúng không?”

Cơ Thập Nhất không trả lời Liên Diệc mà đang suy xét tình huống lần này có thích hợp hay không, dù sao cô còn chưa quen thuộc nơi này.

Diệp Minh tò mò: “Mọi người quen biết nhau sao?”

Phạm Dương giải thích: “Lúc trước từng gặp qua Cơ tiểu thư.”

Đối mặt ánh mắt đánh giá của Liên Diệc, Cơ Thập Nhất gật đầu nói: “Tôi chỉ có thể nói tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Không có quan hệ với cô, có thể giúp được gì giúp, cô cũng không đi thể hiện.

Liên Diệc lên tiếng: “Mấy ngày trước anh có cảm thấy có gì kì quái không? Anh kể lại một lần, không được bỏ qua bất cứ chi tiết nào, dù là nhỏ nhất.”



Ánh mắt nặng nề nhìn Diệp Minh: “Bằng không hậu quả hẳn là anh có thể thấy được.”

Nghiêm túc mà nói, vụ án này không phải của đội Liên Diệc phụ trách, vì không xảy ra án mạng.

Chỉ là Diệp Minh và Cơ Thập Nhất ở cùng một đoàn phim, thuận tiện điều tra nên bọn họ mới tới.

Trước mắt, suy đoán điều tra của bọn họ là vụ án trả thù gϊếŧ người.

Chỉ có điều bên kia là góc chết của camera, khu đó toàn người già, ánh mắt không tốt lắm, hiện trường không để lại vân tay, điều tra qua hệ của người bị hại cũng không hề có manh mối gì.

Diệp Minh đem sự tình mấy hôm nay kể lại hết, kể cả những việc nho nhỏ ở đoàn làm phim cũng không ngoại lệ. Bao gồm cả giấc mộng thứ nhất của hắn, còn có câu nói của Cơ Thập Nhất nói hắn chú ý an toàn.

“Hết rồi sao?” Liên Diệc thấy Diệp Minh ngừng lại, nhìn Cơ Thập Nhất, thấy cô vẫn im lặng chơi với ngón tay, mở miệng: “Cậu kể về giấc mơ thứ hai của cậu đi.”

Giấc mơ thứ hai của Diệp Minh hoàn toàn khác với ác mộng cây cầu tre trước đó.

[Hắn mơ thấy mình biến thành trẻ con, ngồi ở trên bức tường, tường lung lay, rách nát, phảng phất chỉ cần hắn hơi động đậy sẽ sụp ngay.

Bên ngoài tường là một con đường lớn phồn hoa, tràn ngập tiếng nói cười, trời xanh mây trắng.

Bên trong tường là một mảng màu sắc lạnh lùng tối tăm, góc tường có một cây lớn, trên cây treo một sợi dây chuyền, là sợi dây chuyền của hắn.

Mà bản thân hắn thì một chân ở ngoài tường, một chân ở trong tường, Diệp Minh nhìn thấy sợi dây chuyền thì bò lại lấy để đeo vào cổ.

Khi nhìn xuống thì cả người hắn choáng váng đến ngây cả người, Dưới góc tường là từng khối thịt nát.

Kỳ quái là bên trong bức tường rất tối nhưng hắn vẫn có thể thấy khối thịt nát kia là xác một con quạ bị xé ra từng khối, chỉ có cái đầu, cái mở thì hả ra.

Nhìn theo hướng cái miệng, hắn nhìn thấy một con quái vật thật lớn, diện mạo của con quái vật càng đáng sợ.

Hắn chưa kịp nhìn kĩ thì quái vật đã thấy hắn, nó nhảy đến góc tường, trên lưng có một đôi cánh như cánh dơi.

Diệp Minh bị nó cắn vào cẳng chân, tha hắn thả xuống bức tường bên kia, vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi thì phát hiện thân mình to lớn của nó che hết toàn bộ ánh sáng ở trên đầu.

Hắn chạy trên đường lớn, chân của trẻ con ngắn nên chạy không được xa, trong phút chốc, hết thảy người đi đường, xe, tòa nhà… đều không thấy đâu nữa, bầu trời cũng biến thành một màu xám xịt.

Gió thổi mạnh như bạo nộ, Diệp Minh không còn bất cứ vật gì có thể ẩn nấp, nhỏ bé như một con dê con đợi làm thịt.

Quái vật dùng chân chộp lấy hắn, móng vuốt sắc nhọn cào rách da, máu tươi chảy ròng.

Lúc hắn tưởng rằng mình phải chết thì quái vật lại đột nhiên cắn lấy cái vòng cổ của hắn, rồi vỗ cánh bay lên không trung.

Tiếng cười quỷ dị vẫn quanh quẩn vang lên bên tai, Diệp Minh nằm trên mặt đất chứng kiến quái vật bóp nát vòng cổ thành bột phấn rồi thả từ trên cao xuống.

Diệp Minh như con búp bê rách, nằm trên mặt đất, vết thương trên chân vẫn đầm đìa máu, chỉ có thể lết bò lên phía trước lưu lại một vệt máu dài.

Cuối cùng hắn bắt được dây chuyển thì chỉ còn lại sợi dây.]



“Hết rồi.” Diệp Minh nói xong, đưa tay lên cổ sờ sờ, vòng cổ của hắn còn đó, không hao tổn gì.