Chương 11

QUYỂN I: BA GIẤC MƠ

Editor: Hye Jin

Buổi tối đó bị giấc mơ như vậy hù chết hắn, làm hắn sợ hãi cả đêm, đến tận rạng sáng mới ngủ được. Cho nên hôm qua tinh thần cực kỳ kém.

Phạm Dương trừng mắt, giấc mơ này thật là kỳ lạ và đầy máu tanh.

Ở đây biểu hiện bình thường chắc cũng chỉ có Cơ Thập Nhất và Liên Diệc, như không nghe thấy gì vậy, một chút biểu tình trên khuôn mặt cũng không có.

Cơ Thập Nhất nghe giấc mơ của Diệp Minh, nhíu nhíu mày.

Giấc mơ này một nửa ánh sáng một nửa bóng tối, đây chính là tiềm thức của Diệp Minh.

Mơ thấy quái vật là chuyện thường thấy, bởi vì con người vĩnh viễn đều có thứ mà bản thân sợ hãi và không muốn đối mặt.

Nhưng cô không hiểu Diệp Minh cho lắm, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được điều giấc mơ muốn nói.

Toàn bộ phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp của mấy người bọn họ.

Diệp Minh nằm trên giường lia mắt nhìn quanh, không hiểu vì sao không khí lại đột nhiên căng thẳng.

Lúc này tim Cơ Thập Nhất đập rất nhanh, đúng lúc này, trước mắt tối sầm, phảng phất lâm vào trong bóng đêm, trước ngực truyền đến hơi ấm.

Đột nhiên, một đôi mắt hiện ra trước mặt cô, mắt mở to đầy tơ máu, ánh mắt kinh sợ, chớp một cái lại biến mất không thấy nữa.

Ý thức bị kéo ngược trở lại, trước mắt khôi phục ánh sáng, cô thở dốc, phát hiện chính mình vẫn đang trong phòng bệnh.

Liên Diệc nhìn cô: “Cơ tiểu thư không khỏe chỗ nào sao?”

Cơ Thập Nhất lắc đầu: “Đôi mắt…”

Linh lực đang nhắc nhở cô cái gì, nhưng mà bởi vì linh lực quá ít ỏi nên chỉ có vài giây nhắc nhở về giấc mơ của Diệp Minh.

“Đôi mắt?”

“Đôi mắt làm sao?”

Liên Diệc hạ giọng hỏi: “Mắt thì sao? Mắt cô khó chịu sao?”

“Không phải…” Cơ Thập Nhất lẩm bẩm, cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ, buộc miệng thốt ra: “Diệp Minh, anh được tặng sợi dây chuyền này có phải không?”

Diệp Minh ngạc nhiên: “Sao cô biết? Dây chuyền này là ba tôi tặng, tôi đã đeo nó từ nhỏ.”

Mọi người đều nhìn về phía cô.

Quản nhiên… Cơ Thập Nhất nói: “Có thể cho tôi xem ảnh của ba anh không, ảnh chụp cận mặt một chút?”

Diệp Minh đưa điện thoại cho cô, hình nền là ảnh chung của anh ấy và ba mình đang tươi cười rạng rỡ, chắc tình cảm hai người rất tốt.



Đôi mắt trên ảnh tuy có khác biệt, nhưng nhất định là đôi mắt linh lực vừa nhắc nhở kia, không thể sai được.

Khác biệt chính là đôi mắt mà linh lực nhắc nhở hoảng sợ, trừng thật to, mà trên cảnh chụp thì đôi mắt của người này vẫn đυ.c, ở đuôi mắt có nếp nhăn.

Cô thở dài một hơi, giọng điệu trở lại như bình thường: “Giấc mơ nói cho tôi biết, cậu không phải mục tiêu.”

Liên Diệc đột nhiên nói: “Mục tiêu là ba cậu ấy?”

Cơ Thập Nhất gật đầu.

Đôi mắt trong sự nhắc nhở là mắt của ba Diệp Minh, cộng thêm nội dung của cảnh trong mơ, kết quả không cần nói cũng biết.

Có lẽ vì Diệp Minh sợ hãi hoặc là nguyên nhân khác, con người bị ý thức biến thành quái vật, mà anh ấy không phải mục tiêu của nó, mục tiêu của nó là vòng cổ. Vòng cổ là ba anh ta đưa, đeo từ nhỏ, có thể thay thế người ba trong lòng anh ấy. Mà quái vật lấy được vòng cổ lập tức vứt bỏ anh ấy, suy ra anh ấy chỉ là bị tai bay vạ gió.

Còn nguyên nhân tại sao là xuất hiện đôi mắt thì phải hỏi bố của Diệp Minh đã nhìn thấy gì.

Cho nên mới nói, Diệp Minh này vận khí quá tốt.

“Những giấc mơ báo trước” xác suất rất là hiếm, có người cả đời cũng không mơ được. Mà anh ấy lại mơ tới hai giấc mơ, cả hai đều là giấc mơ báo trước, giấc mơ đầu tiên sang giấc mơ thứ hai thì mọi thứ dần dần rõ ràng.

Rất rõ ràng, giấc mơ thứ hai liên quan đến một vụ việc đã xảy ra rất lâu về trước, liên lụy đến Diệp Minh hôm nay phải nằm viện.

Có lẽ sẽ còn giấc mơ thứ ba…..

Phạm Dương kích động nói: “Cho nên quái vật trong mơ đuổi gϊếŧ con quạ và Diệp Minh đều là vì vòng cổ! Vòng cổ là ba anh ấy tặng cho nên mục tiêu là ba Diệp Minh.”

Nói xong, hắn nhìn Cơ Thập Nhất: “Tôi nói đúng không?”

Liên Diệc đá Phạm Dương một cái.

Cơ Thập Nhất gật đầu: “Nói rất đúng.”

“Chẳng lẽ quái vật cùng con quạ đen đang tranh đoạt vòng cổ ư?” Phạm Dương nghẹn họng nhìn trân trối: “Tình tay ba? Ơ cơ mà trong giấc mơ Diệp Minh còn nhỏ nên khả năng này cũng khá hợp lý ấy chứ.”

“Không phải, là vì ba anh ấy đã lỡ nhìn thấy một thứ gì đó.”

Diệp Minh mở to hai mắt, đối với cái kết luận này không quá tin tưởng: “Các người suy nghĩ hơi nhiều thì phải? Chỉ là một giấc mơ mà thôi, ba tôi chỉ là người bình thường, sao có thể?”

Miệng thì nói thì nói vậy, nhưng thái độ kỳ lạ lúc bố gọi điện lại làm hắn ngập ngừng.

Lúc đó bố nói gì nhỉ? Là lỗi của bố sao? Chuyện này liên quan gì đến bố đây?

Liên Diệc thấy Diệp Minh do dự, lập tức biết anh ta giấu giếm cái gì, nhíu mày, trầm giọng nói: “Diệp tiên sinh, chuyện này không đơn giản, cậu còn giấu chúng tôi cái gì?”

Nghe vậy, Diệp Minh càng do dự, yên lặng một hồi mới nói ra.

Liên Diệc ghi chép lại, cảm thấy đã có phương hướng mới.

Hẳn là đối phương muốn lợi dụng Diệp Minh để cảnh báo bố Diệp, còn manh mối thì vẫn phải điều tra bố của Diệp Minh.



Liên Diệc nhìn Cơ Thập Nhất: “Cô có thể tìm ra quái vật là ai không?”

Cơ Thập Nhất lắc đầu.

Nếu bây giờ cô có đủ linh lực, có khi cô còn có thể đi vào trong giấc mộng, tiếp xúc trực tiếp với quái vật kia, vậy thì có thể biết nó là ai.

Dù là quái vật thì nó cũng có một mối liên hệ nào đó với hiện thực.

Mà quạ đen hay quái vật, Diệp Minh đều không biết đối phương, cho nên hình dáng bọn họ ở trong giấc mơ mới bị vặn vẹo thành quái vật. Có lẽ là do tình cảnh lúc đó quá mức khủng bố đã để lại bóng ma tâm lý cho anh ấy.

Cô nhẹ giọng diễn giải: “Cảnh trong mơ thiếu hình ảnh chi tiết, hơn nữa trong giấc mơ Diệp Minh còn nhỏ, cho nên việc này hẳn là phát sinh vào lúc anh ấy là một đứa trẻ. Lúc đó ký ức chưa hoàn thiện cho nên khi nằm mơ đối với tình huống lúc đó cực kỳ mơ hồ.”

Chỉ cần làn Diệp Minh tiếp xúc lại những việc cũ, hoặc là trở lại nơi xảy ra vụ việc thì ký ức có khả năng khôi phục trở lại.

Có thể là trực tiếp nhớ lại, hoặc cũng có thể thông qua giấc mơ để kể lại.

Như vậy phạm vi điều tra sẽ nhỏ lại rất nhiều, điều tra một chút sẽ biết.

Liên Diệc phát hiện chỉ cần nói về giải mộng, Cơ Thập Nhất lập tức tràn ngập tự tin, cả người tràn ngập mị lực.

Phạm Dương đột nhiên mở miệng: “Nói như vậy thì Diệp Minh đã từng thấy được người kia?”

Diệp Minh đã thấy quái vật, có lẽ sẽ tra ra được những người hiềm nghi là ai.

Nghĩ đến đây hai mắt hắn sáng quắt nhìn Diệp Minh.

Diệp Minh lắc đầu: “Tôi không nhớ gì hết!”

Phạm Dương rung đùi đắc ý:“Tuổi còn nhỏ không nhớ rõ cũng là bình thường.”

Khoe khoang trong chốc lát hắn lại cảm khái, cảnh sát ngồi nghe một cô gái nhỏ giải mộng, hơn nữa còn tin kết quả ấy, nói ra cũng thật là khó tin.

Phòng bệnh lại khôi phục sự yên tĩnh.

Bây giờ Cơ Thập Nhất đã xác định làm thế nào để cô có được linh lực.

Chỉ cần giải mộng, hơn nữa giấc mộng càng khó thì linh lực càng nhiều.

Giấc mơ của Diệp Minh khó hơn Vương Mỹ Như rất nhiều, cho nên linh lực chui vào ngọc cổ nhiều hơn lần trước, thời gian ở trong cơ thể cũng càng lâu.

Về phần bọn họ có tin tưởng cô không, Cơ Thập Nhất cũng không xác định lắm, bởi vì hai lần giải mộng đều là cho hai người Liên Diệc, không thể tùy tiện kết luận.

Liên Diệc xem xét ghi chép, hít sâu một hơi nói: “Hôm nay cảm ơn hai người đã phối hợp, chúng tôi sẽ nhanh chóng điều tra, nếu có kết quả tôi sẽ thông báo cho hai vị.”

Hắn vừa đứng lên thì điện thoại di động vang lên.

“Đội trưởng, số 345 đường Thanh Hà, có người nhảy lầu ở khách sạn Đình Loan.” Sau câu này đối phương còn bổ xung thêm một câu.

Nghe xong câu này, Liên Diệc vội đứng lên, vẻ mặt cực kỳ khó coi.