Chương 1: Dâʍ ŧᏂủy̠ của thiếu nữ tràn ra trên lớp học, dự mưu tính câu dẫn cự điều bạn học nam

Trần Gia đứng dậy thuần thục dán một miếng lót vào trong qυầи ɭóŧ. Đây là ngày thứ 4 của kỳ kinh nguyệt, cô thường đến từ ba đến năm ngày. Đây là ngày cuối cùng của tháng này và cũng là ngày cô ấy có ham muốn tìиɧ ɖu͙© mạnh nhất. Nghĩ đến máu thấm trên miếng đệm đã được thay trước đó, Trần Gia cố chống lại cơn chấn động ở tim, cô ấy rời khỏi phòng tự học và xin nghỉ học đi ra ngoài, Trong giờ học, cô cảm giác được một luồng ướŧ áŧ đang trào xuống, rất rõ ràng là lớp đệm bảo vệ rất mỏng đã bị sũng nước.

Kể từ sau khi cô lần đầu tiên có kinh nguyệt, Trần Gia đã quen với tình trạng mất kiểm soát trong giờ học, chỉ có điều khi áp lực học tập ngày càng tăng, cô ấy cũng cố tình kìm nén phản ứng sinh lý, nhưng kết quả vẫn không thay đổi như cô ấy mong đợi, thay vào đó là ngày càng cuộn trào mãnh liệt hơn.

Cô ấy mặc chiếc quần tây đồng phục học sinh, đằng sau cặp kính gọng đen là một khuôn mặt rất ngây thơ, theo lý mà nói như vậy trong ngôi trường này sẽ rất được chào đón, tuy nhiên tính cách lạnh lùng và ăn nói hờ hững lạnh nhạt nên trong mắt giáo viên và học sinh, cô là người sống nội tâm và sống cô đọc quái gở, do đó chưa có chàng trai nào thể hiện tình cảm với cô sau khi nhận được vài bức thư tình đầu năm học.

"Fuck, bạn đã nhìn thấy gậy thịt của Tiết Việt chưa, nó rất lớn!"

"Thật không vậy, kích cỡ bao nhiêu ?"

"Tiết Việt là ai?"

Giọng nói của nhà vệ sinh nam bên cạnh truyền đến rõ ràng qua bức tường, động tác của Trần Gia dừng lại .

"Là học sinh mới từ nông thôn chuyển trường đó! Mẹ nó, lần trước tôi nhìn thấy nó đi vệ sinh, côn ŧᏂịŧ đó thực sự không phải là của người thường có, đúng vậy quả không sai kích thước to bằng cổ tay to, dài ít nhất 18 cm."

"Quái, thật sao? Đi toilet cũng lớn như vậy, đến lúc cứng lên thì sẽ to đến nhường nào a !"

"Ai biết được, cậu ta không nói chuyện với chúng ta và không sống trong ký túc xá, cậu ta dường như sống trong tiểu khu đối diện với trường ..."

Trần Gia vội vàng rửa tay, nhìn đồng hồ chưa đầy mười phút nữa là tan học, vừa đủ thời gian để đi bộ đến cổng trường, cô định chặn Tiết Việt lại.

Tiết Việt học lớp bên cạnh họ, tiết học cuối cùng trong ngày là thể dục, anh ấy được chuyển từ vùng nông thôn lên trường cấp 3 hàng đầu của thành phố, mặc dù thành tích của cậu không phải là điều cản trở , nhưng cậu vẫn không nhận được sự tán thành của đại bộ phận các bạn học cùng.

Điều này có thể thấy được mỗi lần tan học cậu điều một mình trở về nhà.

Trần Gia nhìn thẳng theo bóng lưng người con trai trước mặt, dưới bộ đồng phục học sinh rộng rãi, cô thật sự không thể biết được gậy thịt của anh ta lớn cỡ nào, nhưng cậu ta thật sự rất cao, người có chút gầy, nhìn cậu đứng trong đám đông cũng là vô cùng nỗi bậc

Cậu dường như không để ý đến những ánh nhìn của người khác về phía mình, hai bàn tay buông thõng xuống hai bên hông tự nhiên, ngón tay mảnh khảnh và các khớp xương khác biệt, không giống như bàn tay của những cậu bé thành phố bây giờ, trắng trẻo và mềm mại như bàn tay của một cô gái.

Sau khi cả hai đi qua phòng bảo vệ và đi vào xung quanh khu vực của tiểu khu, xung quanh người cũng ít hẳn đi , Trần Gia nhanh chóng đi theo và đi song song cùng Tiết Việt, sau khi tan học cô tháo kính ra khiến cho gười ta nhìn rõ trên từng đường nét khuôn mặt mình, "Tiết Việt, cậu có nhớ tôi không, tôi ở dưới lầu nhà cậu, tôi là Trần Gia học lớp kế bên lớp cậu."

"Ừm."

Phản ứng lạnh lùng cũng không thể đả kích cô, cô ngập ngừng thử thăm dò: " Cậu có thể cho tôi mượn bài kiểm tra môn toán tháng trước của cậu được không?"

Đây không phải là lần đầu tiên có người chủ động liên lạc với cậu sau khi chuyển sang trường khác, những lần trước đều là ác ý, và cuối cùng kết thúc trong nhục nhã, nhưng khi bắt gặp đôi mắt trắng đen trong veo ấy, cậu đã gật đầu đồng ý .

“Cảm ơn cậu , vậy lát nữa tôi có thể đến nhà cậu lấy được không?” Giọng nói của Trần Gia vốn đã mềm mại, còn với với giọng điệu thỉnh cầu như vậy, sẽ không ai có thể từ chối.

Khi thang máy đến tầng nơi Tiết Việt ở, Trần Gia theo cửa bước vào, thấy trong tủ giày chỉ có một đôi dép đi trong nhà, cô đảo mắt một vòng, "Người nhà cậu có ở nhà không?"

Giọng điệu của thiếu nữ hoàn toàn không để tâm .

"Tôi sống một mình ở đây."

Ánh mắt Trần Gia lóe lên, cúi đầu che giấu nụ cười trên môi, cầm lấy bài kiểm tra do Tiết Việt đưa cho, nhếch lên một nụ cười ngọt ngào: "Cảm ơn."