Chương 2: Trộm rượu đột nhập nhà bạn học nam

Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt đã đến ngày cuối tuần, trường trung học đứng đầu thành phố không biết bị bao nhiêu ánh mắt đang săm soi, lãnh đạo trường cũng không dám ngược gió để học bù , hơn nữa bọn họ chỉ ở trong năm thứ hai trung học.

Tiết học cuối cùng vật lý đã kéo dài thêm mấy phút, Trần Gia vội vàng thu dọn bài tập về nhà, vội vàng chạy ra khỏi phòng học, thở phì phò lao ra tới cổng, chỉ khi nhìn thấy thiếu niên đang đứng đợi dưới tàng cây, cô mới lộ ra nụ cười lớn.

Những chàng trai mười bảy, mười tám tuổi, đang ở độ tuổi bồng bột của tuổi trẻ, đứng giữa đám đông như một cây dương nhỏ rung rinh trước gió.

Mấy ngày nay, Trần Gia đã cưỡng chế xâm lấn vào cuộc sống của cậu ấy, hai người không thể tách rời từ ăn uống đến trường học và khi trở về nhà. Vài ngày trước, Trần Gia cũng đã bỏ trốn sau giờ học, cố gắng đuổi kịp Tiết Việt và cùng nhau về nhà.

Ông trời cũng đã không phụ lòng người, và cuối cùng cậu cũng chịu đợi lại cô .

Trần Gia bước tới và nắm lấy tay Tiết Việt và đi về phía tiểu khu, đôi tay đang khoanh lại của cậu rung lên và lộ ra trước ánh mắt của nhiều người nghỉ đang về nhà.

Đôi mắt Tiết Việt dán chặt vào tay hai người, đôi mắt thâm thúy, trong đôi mắt đen như có gì đó trào dâng.

Buổi tối, Trần Gia ngồi trước bàn trang điểm sau khi tắm rửa xong, hai gò má trắng nỏn bị hơi bốc lên làm ửng hồng dịu dàng, bộ đồ ngủ bằng lụa càng làm nổi rõ vẻ đẹp e lệ của cô gái.

Cô thường sống với mẹ cô, cha cô ấy đã sống ở nước ngoài một thời gian dài vì phải đi công tác, mà mẹ cô vừa gọi điện thông báo rằng công ty đã sắp xếp cho bà một chuyến đi hai tuần do nhà nước tài trợ,và căn dặn cô ở nhà nhớ tự chăm sóc tốt bản thân.

Nhìn mình trong gương, khóe miệng Trần Gia nhếch lên, sắc mặt vô cùng thuần khiết bỗng nhiên như nhiễm phải yêu khí, giữa lông mày chảy ra dấu vết mê người.

Cô đến phòng khách lấy một chai rượu trong bộ sưu tập của bố, mang theo bài thi mà mình đã mượn, lên lầu ấn chuông nhà Tiết Việt .

Khi nhìn thấy Tiết Việt mặc đồ ngủ cô có chút kinh ngạc, bộ đồ ngủ khác với đồng phục học sinh. Phần thân dưới của bộ đồ ngủ của cô là quần đùi, và có thể thấy mặc dù không có sự cương cứng nhưng nó vẫn rất lớn, nằm giữa hai đùi, khi di chuyển ma sát với vải lụa càng làm rõ ràng hơn.

"Tôi có vài câu muốn hỏi cậu , tôi cũng mang theo một bình rượu, đừng lo lắng đây là loại rượu có nồng độ không cao ."

Trần Nghiên đưa tay nâng chai rượu lên, cô lên kế hoạch này khi vô tình biết được Tiết Việt rất dễ say, tửu lượng của cô có thể do cha cô đã huấn luyện mà nên, chỉ một chai rượu mà thôi chỉ khiến cô say một nửa.

Rượu nho có nồng độ không cao, ngày mai lại là cuối tuần, Tiết Việt thấy tâm trạng cô đang rất tốt nên cũng không muốn làm cô mất vui .

Cuộc sống sinh hoạt của trẻ con ở quê không được cầu kỳ như trẻ ở thành phố, cậu cũng thường thấy mấy đứa trẻ ăn trộm rượu của người lớn, khi người lớn biết chuyện thì cũng chỉ vài lời mà thôi , từ nhỏ cậu đã sống với bà ngoại rồi nên cũng chưa từng được uống qua, đó là lần duy nhất cũng chính là lần trước bị trêu chọc nên uống hai ngụm liền say khướt.

Trần Gia đặt bài kiểm tra xuống và ngồi ở thảm trải bên cạnh bàn trà, cầm cốc lên rót hai rượu vào một cách thuần thục, nhìn Tiết Việt uống xong mới uống một hơi cạn sạch.

Khi thảo luận về các câu hỏi trong bài kiểm tra , Trần Gia uống cạn ly Tiết Việt hết ly rượu này đến ly khác, khi nhìn xuống dưới bài kiểm tra thì cậu lặng lẽ cởi hai cúc trên bộ đồ ngủ, để lộ nửa vòng một đầy đặn.

Bầu không khí giữa hai người đã thay đổi vào một thời điểm nào đó, và một luồng khí mơ hồ và kỳ lạ lang thang trong phòng khách.

Cuối cùng, cô rót một chút rượu cuối cùng từ đáy chai vào trong ly của cậu ấy, Trần Gia chống đầu, giọng nói nhẹ nhàng, mang theo nồng nặc mùi men say, "Tiết Việt, cậu hãy uống hết ly rượu cuối cùng này đi "

Tiết Việt không nghĩ nhiều, hai mắt lơ mơ, nhận lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch, dựa vào sô pha ngủ thϊếp đi một lúc sau. Trần Gia nằm sấp trên bàn cà phê, mơ hồ gọi tên cậu ta vài lần, bảo đảm rằng anh ta đã say rồi mới hé mắt ngồi dậy, động tác uyển chuyển tự nhiên còn mang theo chút dáng dấp say rượu. Cả nhà chỉ có một phòng ngủ, cô hết sức để có thể đơc Tiết Việt dậy, không ngờ anh trông gầy gò ốm yếu nhưng thực ra lại nặng như vậy, bàn tay đặt trên thắt lưng tưởng sẽ chạm đến từng xương sườn nhưng thực chất đó là một lớp cơ rắn chắc.

Loạng choạng đỡ cậu dậy đẩy cửa phòng ngủ bước tới bên cạnh giường, hai người cùng ngả xuống giường.