Chương 3

Chuyển ngữ: Sakuraky & Nấm

[3]

Tạ Tuyết Nhi ở trong bệnh viện đã hai ngày, đội trưởng Hoàng muốn cô ở đây tĩnh dưỡng một tháng nhưng cô làm sao mà chịu rảnh rỗi cho được.

Mấy ngày nay, cô rảnh rỗi đến phát ốm mà đi dạo vòng quanh khắp nơi trong bệnh viện, nghe được nhiều nhất chính là tin tức về vị bác sĩ Phùng kia. Các cô y tá mở miệng là anh ta khép miệng cũng là anh ta, cái gì mà tiến sĩ du học trẻ tuổi nhất, cái gì mà vứt bỏ gia cảnh hiển hách đi cứu tử phù thương, đủ thứ trên đời vân vân và mây mây, cô nghe thôi cũng nghe tới choáng váng.

Thế nhưng, cô phải thừa nhận anh ta quả thật là một bác sĩ rất tốt.

Cô từng chính mắt nhìn thấy anh thuyết phục được một nữ bệnh nhân mắc bệnh nan y thiếu chút nữa nhảy lầu tự sát từ bỏ ý định, sau đó rất ân cần dìu cô ta trở lại phòng bệnh. Cô thấy những y tá vây quanh bốn phía theo dõi lúc đó nhìn theo bóng áo blue trắng của anh ta mà mắt người nào người nấy đều biến thành hai trái tim hồng nhảy ra ngoài, một đám hận không thể biến thành nữ bệnh nhân đang được anh ta ôm trong ngực kia .

Khuôn mặt anh tuấn, dáng người cao ngất, chiếc áo blouse trắng mặc trên người anh có vẻ vô cùng phóng khoáng.

Được rồi, cô thừa nhận, anh không chỉ là một bác sĩ giỏi, hơn nữa còn là một bác sĩ rất đẹp trai và tốt bụng.

Màn đêm buông xuống, ánh đèn đô thị đủ sắc màu ở dưới bầu trời đầy sao nở rộ như những đóa hoa xinh đẹp.

Chiếc xe Porsche màu bạc chậm rãi dừng lại trước cửa một tòa dinh thự sa hoa, nơi đây là hộp đêm nổi tiếng nhất thành phố, Thiên Đường Nhân Gian.

Phùng Chính Hạo mặc áo T-shirt bản mới ra của CHANL, dưới chân một chiếc quần bò mài màu xanh, bộ đồ tuy đơn giản nhưng không làm mất đẳng cấp chút nào .

Anh vừa bước vào cửa đã có phục vụ tiếp đón ngay: "Anh Phùng, lâu lắm rồi anh không tới chơi nha. Gần đây có thêm người mới tới dáng ngon, khí chất cũng rất khá, bình thường anh không có ra tay, không biết có phải là vì không hợp khẩu vị không?" Phục vụ tiền hô hậu ủng theo bên cạnh Phùng Chính Hạo, vừa nói vừa chỉ cho anh thấy.

Phùng Chính Hạo nheo mắt nhìn, dưới ánh đèn mờ ảo, một người con gái yểu điệu ngồi ở vị trí anh vẫn thường hay ngồi, trong tay nâng một ly rượu, đang chuyện trò vui vẻ cùng với hai người đàn ông ngồi bên cạnh.

Anh ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô, đối diện với sự nhiệt tình của người phục vụ, anh nhún vai, có vài phần bất đắc dĩ thở dài: "Xem ra cô ấy rất được hoan nghênh, mọi người đang vui vẻ như vậy, tôi chen vào có khi người ta còn thấy tôi chướng mắt ấy chứ."

"Nào có chứ , anh Phùng khiêm tốn quá rồi." Phục vụ cười hì hì đưa rượu lên, rồi sau đó rất biết điều lui xuống.

Vài cô gái xinh đẹp gợi cảm thấy dáng dấp anh thế này vậy mà lại còn độc thân, lập tức cười quyến rũ tiến đến vây quanh anh, lại bị Phùng Chính Hạo khéo léo né tránh.

Phùng Chính Hạo rót rượu nhưng không vội uống, khó có được người con gái này lại có thể khiến anh thấy hiếu kỳ. Từ vị trí này của anh vừa vặn có thể nhìn thấy một bên sườn mặt của cô gái này, cô mặc một bộ váy ngắn màu tím, cũng không phải kiểu quần áo quá hở hang, nhưng lại vừa vặn miêu tả ra đường cong gợi cảm trên cơ thể, khuôn ngực đầy đặn đôi chân thon dài, tuy rằng một nửa sườn mặt còn lại của cô chìm trong bóng tối, nhưng chỉ nhìn một nửa khuôn mặt này cũng đã đủ mê người.

Không biết cô và người bên cạnh nói với nhau chuyện gì mã khẽ bật cười rồi lại đưa mắt nhìn quanh bốn phía.

Cô chậm rãi đưa mắt, khuôn mặt tinh xảo lại trùng hợp đối diện với tầm mắt anh.

Anh giật mình, không ngờ lại là cô.

Hai lần gặp gỡ của bọn họ, thật sự là đầy kịch tính.

Lần đầu tiên gặp cô, anh trên đường đi cấp cứu bị cô phạt quá tốc độ, thiếu chút nữa còn bị giữ xe thì cũng thôi đi, bệnh nhân kia còn suýt chút nữa thì đi đời nhà ma.

Lần thứ hai gặp cô, anh chỉ giúp bệnh nhân rửa sạch miệng vết thương lại bị cô cho là kẻ quấy rối tìиɧ ɖu͙©, náo loạn cả phòng khám gà bay chó sủa, còn bị người khác nhìn thấy mà chê cười.

Thật không dám tưởng tượng lúc này lại xảy ra tình huống như thế nào, trong lòng Phùng Chính Hạo thoáng lo lắng liên tục lắc đầu.

Mà giờ phút này hình như cô đã say rượu, ngã trái ngã phải dựa vào bên người đàn ông, dựa vào sự mẫn cảm nghề nghiệp, Phùng Chính Hạo cảm thấy có điểm gì đó không ổn.

Anh chần chừ một chút, chỉ thấy hai người kia đang ôm cô đi hướng ra cửa, anh tựa như phản xạ có điều kiện mà bật dậy, bước từng bước dài tiến lên, tay dài vươn ra túm người: "Đêm nay, cô ấy là người của tôi."

Anh biết rõ mình không nên làm thế này, nhưng lại không cách nào bỏ mặc cô không lo.

Phùng Chính Hạo rút một xấp tiền trong ví ra, ném lên bàn, híp mắt, trên mắt viết rõ hai chữ "nguy hiểm".

Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn quyết định cầm tiền chạy lấy người.

Cô đã hoàn toàn mất ý thức, không hỏi được địa chỉ cũng không hỏi được số điện thoại, anh đành nửa ôm nửa kéo đưa cô đi, lái xe thẳng tới khách sạn.

Trong căn phòng xa hoa, giường lớn mềm mại, Tạ Tuyết Nhi mê man nằm trong chăn, Phùng Chính Hạo ngồi trên ghế đẩu cạnh giường trầm tư.

Lần đầu tiên thì hung hãn, lần thứ hai thì nhu nhược, lần thứ ba quyến rũ, rốt cục là cô còn có bao nhiêu gương mặt khác nhau nữa.

Hai gò má cô lúc này đỏ ửng bất thường, lại càng làm nổi bật lên làn da tuyết trắng trong suốt, miệng vẫn luôn thì thầm nỉ non, nghe không rõ được cô đang nói cái gì. Chỉ thấy hai cánh môi hồng hào đỏ thắm mê người, tự như trái anh đào mọng nước.

Quả nhiên, anh đoán không sai, cô bị người ta bỏ thuốc.

Anh đang chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy cô gọi: "Phùng... Phùng..." bước chân anh khựng lại, quay đầu.

"Nóng... Em nóng quá..." Cô nói xong, liền xốc chăn lên, thò tay cởi hàng cúc áo trên cổ, mắt thấy bộ ngực sữa kia đã lộ ra một nửa, lúc ẩn lúc hiện anh cuống lên, cúi người kéo lại chăn, không ngờ lại bị hai tay cô vòng lên ôm lấy cổ anh.

Hai người gần trong gang tấc, hô hấp giao hòa, cô hơi hơi mở mắt ra, đôi mắt ướt long lanh bị phủ một tầng du͙© vọиɠ.

"Đừng đi... Được không?" Đôi môi cô chạm vào chóp mũi anh, đôi môi mềm khép mở khẽ xẹt qua da anh mang đến xúc cảm mềm mại, mùi hương trên người cô bay thẳng vào trong xoang mũi anh.

Anh trở tay tóm lấy tay cô muốn tách đôi tay đang ôm riết lấy mình ra, thế nhưng lúc anh cúi đầu lại chợt thấy khóe mắt cô đẫm nước mắt, giọng nói bên tai vang lên quyến rũ động lòng người, ba phần cầu xin, bảy phần đau đớn.

Anh bỗng nhiên khựng lại, do dự.

Một chút do dự đó để cho tay cô có cơ hội đánh úp, đột nhiên cô dùng sức kéo anh, bốn cánh môi cứ thế dán vào nhau.

Phùng Chính Hạo còn chưa bao giờ bị người nào hôn như vậy, cô hôn rất chủ động, rất nhập tâm, giống như tình cảm cả một đời đều gửi gắm vào nụ hôn này. Trái tim cô, tình cảm của cô, thông qua môi lưỡi dây dưa quấn quýt mà truyền đạt tới anh.

Anh bị cô cuốn hút, nhiệt tình đáp lại, lại càng khiến cô làm ra hành động lớn mật hơn nữa.

Hai tay thăm dò vào trong quần áo, ngón tay mảnh khảnh không ngừng chu du trên tấm lưng dày rộng của anh, khıêυ khí©h dây thần kinh mẫn cảm của anh, anh rốt cuộc không kìm nén được nữa, đè ép lên trên thân cô.

Du͙© vọиɠ trong anh bị cô đánh thức triệt để, đã sớm đã quên cô là bị người ta bỏ thuốc, không làm chủ được bản thân, anh lúc này chỉ còn cảm nhận được lửa nóng hừng hực trong người cần tìm nơi để giải tỏa mà thôi.

Nụ hôn cuồng loạn rơi trên mặt cô, trên gáy, trên người, trên làn da trắng sứ tinh tế bóng loáng lập tức bị hôn đến đỏ ửng, đau đớn, nóng rực, khıêυ khí©h khiến cô điên cuồng.

Trong nháy mắt, váy ngắn đã bị lột ra, hắn ôm cô tay vòng ra sau mở khóa cài áo ngực, thân thể xinh đẹp trước mắt làm huyết mạch anh sôi trào, bản năng lại càng gào thét muốn chiếm lấy cô. Cô nhịn không được thấp giọng nỉ non, anh vuốt ve chiếc cổ dài trắng nõn của cô, lại đυ.ng phải một sợi dây chuyền, trên dây chuyền là một chiếc cúc áo bằng kim loại, thình lình xuất hiện trước mắt anh.

Phùng Chính Hạo nhất thời sửng sốt, đáy lòng lạnh lẽo lan ra toàn thân, lan ra tất cả xương cốt tứ chi, lục phủ ngũ tạng.

Anh cứng đờ trong chốc lát rồi quyết đoán tách khỏi thân thể cô. Mặc cho cô giữ lại, cô lôi kéo.

Anh không mặc gì bước vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, để cho lạnh dòng nước lạnh như băng dội từ đỉnh đầu xuống, dập tắt đi nhiệt tình cũng dập đi những khát vọng của anh.

Anh không nên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lại càng không nên làm thế thân của người khác.

Phùng Chính Hạo ơi là Phùng Chính Hạo, cô ấy không phải người con gái thuộc về mày, ít nhất bây giờ còn không phải.

Sáng sớm ngày hôm sau, cô mới tỉnh lại.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, cô nhìn thấy Phùng Chính Hạo ngồi trên sô pha thì bất ngờ lắp bắp kinh hãi.

"Em bị người ta bỏ thuốc." Khuôn mặt anh không chút thay đổi nói.

Sắc mặt cô lập tức biến đổi, trước tiên kiểm tra quần áo trên người mình, phát hiện quần áo trên người vẫn còn nguyên nhưng vẫn có chút lo lắng hỏi anh: "Chúng ta..."

Anh thản nhiên liếc mắt nhìn cô, ngón tay cô đang nắm chặt ga giường, trong mắt còn có chút bối rối, làm cho trong lòng anh có cảm giác không nói lên lời. Chẳng lẽ ở cùng với anh, khiến cô không thể chịu nổi đến thế này?

"Sao nào, bây giờ mới biết sợ hả ?" Giọng điệu của anh trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ mặt cực kỳ không vui: "Bước vào những chỗ như thế, không phải sớm nên chuẩn bị tốt tâm lý thật sẽ có ngày gặp phải chuyện thế này sao."

"Anh..." Cô vừa ấm ức lại vừa tức giận: "Anh dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy?" Chẳng phải anh cũng tìm vui khắp chốn hay sao? Nếu không làm sao có thể gặp cô ở đó.

"Dựa vào cái gì?" Anh cười lạnh ra tiếng: "Chỉ bằng việc tôi là bác sĩ, em từng là bệnh nhân của tôi. Em xuất viện sớm, thế mà còn không ở nhà nghỉ ngơi điều dưỡng. Tôi dặn em đừng uống rượu, em không những uống, lại còn đến hộp đêm uống."

"Tôi..." Cô muốn nói lại thôi, sự đau khổ trong đó không thể nói cho anh. Sắc mặt anh lạnh như sắp đóng một tầng sương trắng đến nơi, cô hơi hơi nhíu mày: "Chúng ta... Rốt cục là có hay không?"

"Em yên tâm, cái gì cũng không có!"

Phùng Chính Hạo lấy chìa khóa xe, xoay người bước đi, đã gần đến cửa, vẫn là dừng một chút, "Cho dù là lý do gì, nơi đó em cũng đừng tới nữa." Đưa lưng về phía cô nói xong câu đó anh liền đi thẳng.

Phùng Chính Hạo chạy xe cực nhanh, anh không rõ chính mình vì sao lại nổi giận đến thế.

Là vì ghen hay sao? Ghen vì đêm qua cô gọi tên người đó.

Dây chuyền kia của Tạ Tuyết Nhi chỉ là chuỗi bạch bình thường mà thôi, nhưng mặt dây chuyền đó mới thật là đặc biệt, là một mặt dây chuyền bằng cúc áo kim loại.

Anh đã từng nhìn thấy loại cúc áo này, chỉ trên cảnh phục mới có.

Cô phải mang theo tâm trạng thế nào mới có thể đeo bên người chiếc vòng cổ thế này?

Phùng Chính Hạo chưa bao giờ nghiêm túc mà suy đoán tâm tư của một người con gái nào thế này.

Anh nhớ lại đã từng nhìn thấy cô ở lễ tang.

Bởi vì tâm trạng anh lúc đó vô cùng tồi tệ, lại phải phòng ngừa trường hợp không khống chế được, cho nên ban đầu cũng không chú ý tới cô. Sau đó, lúc mọi người vây quanh di thể làm lễ vĩnh biệt, chỉ còn lại một mình cô đứng một góc, bất động không lên tiếng.

Cô mặc cảnh phục màu xanh nước biển, khuôn mặt không chút biểu cảm, ánh mắt vô hồn, trong tay không biết nắm thứ gì đó vuốt ve không buông.

Từ đầu tới cuối, cô đều không khóc, nhưng nét bi thương khiên người ta hít thở không thông này lại khắc sâu trong lòng anh.

Anh cầm lấy khung ảnh nhỏ đặt cạnh kính chắn gió, trong ảnh là anh và một người con trai khác chụp chung, người thanh niên đó mặc cảnh phục, khuôn mặt có sáu bảy phân tương tự anh. Anh chăm chú nhìn trong chốc lát, sau đó lấy di động bấm một dãy số.

"Đội trưởng Hoàng, là cháu ạ. Cháu muốn hỏi chú về một người, chính là cô gái chú nhắc với cháu lúc trước..." Anh rất khách khí có lễ, một lát sau, không biết đối phương nói gì đó, anh khẽ thì thào giống như một tiếng thở dài, "Hóa ra, thật sự là em..."