Chương 39: Có bản lĩnh thì tới lấy đi

Tang Nhất liều mạng hòa nhập vào cái tập thể lớn này, cuối cùng bọn chúng cũng không nhìn cậu nữa.

Tang Nhất còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe thấy đại lãnh thi gầm lên một tiếng.

Hai chân của cậu càng mềm hơn.

Đám Tang Lĩnh cũng là vương thi nhưng vẫn kém xa con đại lãnh thi này.

Ngay sau đó tang thi trong bầy lập tức tránh ra hai bên, những con đạt tới cấp bậc tướng thi tự động bước lên.

Tang Nhất cũng vội vàng hòa vào trong cùng bước lên.

Ánh mắt u ám của đại lãnh thi nhìn lướt qua Tang Nhất, Tang Nhất căng thẳng co vai lại, giảm bớt cảm giác tồn tại xuống mức thấp nhất.

Đây là chuyện cậu giỏi nhất.

Quả nhiên, vì số lượng quá nhiều nên đại lãnh thi không chú ý tới Tang Nhất nữa.

Đại lãnh thi bắt đầu phân công những tang thi có thực lực mỗi con một đội.

Tang Nhất được chia tới hơn 150 con, giống với số lượng Tam Vô mang ra ngoài cùng, nhưng hơn một nửa đều là cấp thấp, rất nhiều cấp trung đã bị những con vương thi mạnh hơn cướp đi.

Các vương thi vì cướp nhiều để khiến đội của chúng mạnh hơn mà đánh nhau đến tóe cả máu.

Chỉ có Tang Nhất ước gì mình được lăn xa một chút, thành thật đứng một bên không đắc tội với ai hết.

Đại lãnh thi nhìn bọn chúng tranh đoạt càng ngày càng không có phép tắc, hắn bất ngờ bóp nát đầu của một con vương thi mạnh mẽ.

Dịch của tang thi bắn ra, những con vương thi đang đánh đến đỏ mắt kia mới tỉnh táo lại.

Từng con một chuyển từ hổ sang chim cút.

Lúc này đại lãnh thi mới khoan khoái hơn, mắt hắn lươt qua những con vương thi nóng nảy đó, rơi xuống người Tang Nhất, vui vẻ đầy yên tâm gật đầu.

Hắn thích những tang thi bình ổn như vậy.

"Mày đánh đầu tiên, mở đường trước."

Tang Nhất: "...."

Tang thi hiền lành luôn sẽ bị thế lực tà ác để mắt tới.

Nhưng Tang Nhất vẫn trưng ra bộ mặt biết điều.

Tang Nhất đã biến mất cả một ngày, Tam Vô cũng sắp điên theo rồi.

Dẫn theo đàn em suýt chút nữa đã lật tung ngọn núi này.

"Tam Vô, có lẽ là nó bị thú biến dị kéo đi rồi." Có người khuyên bảo: "Cô đừng tìm nữa, nghỉ ngơi một lát đi."

"Không thể nào." Tam Vô nói chắc như đinh đóng cột: "Những tang thi khác tôi đều đã tìm thấy, Tang Nhất mạnh hơn chúng rất nhiều, đợt thú triều lần trước không thể gϊếŧ cậu ấy được."

Nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Nhưng Tang Nhất có thể đi đâu được chứ?

"Cô có nhiều tang thi như vậy, thiếu một con thì một con thôi, bản thân cô không sao là được." Mọi người đều khuyên bảo: "Mau đi nghỉ đi, cả đêm cô chưa nghỉ đủ rồi."

Tam Vô mím môi tiếp tục mang đàn em đi tìm.

Quý Lăng Bạch nhìn bộ dáng gấp gáp của Tam Vô, anh biết nguyên nhân, Tang Nhất có một ý nghĩa khác đối với Tam Vô.

Đó là tang thi đầu tiên cô nhận nuôi theo đúng nghĩa, mặc dù Tang Nhất không thể nói, không biết làm nũng như Tiểu Tang, cũng không biết ăn nói như Tang Lĩnh, càng không thích tạo cảm giác tồn tại trước mặt Tam Vô như Quỳ Quỳ và cu cậu khoai tây.

Nhưng cậu có thể làm được rất nhiều chuyện, thậm chí không cần Tam Vô nói, rất nhiều chuyện cậu có thể tự xử lý rất tốt.

Tam Vô đau lòng cho dáng vẻ thành thật không thể nói của cậu, mỗi lần chia cơm đều lặng lẽ cho cậu thêm một muôi nữa.

Sau khi tìm kiếm thêm hai tiếng đồng hồ nữa, Tam Vô cuối cùng cũng kiệt sức được Đại Hắc mang về.

Quý Lăng Bạch không nhịn được nữa, cầm một bình nước đưa qua, "Đừng tìm nữa, lát nữa e là thi triều sẽ tới, Tang Nhất rất thông minh, nếu còn sống sẽ tự biết quay lại."

"Tang thi của cô chỉ nghe lệnh của cô, phải tỉnh táo lên, nếu không sẽ ngày càng có nhiều con chết đấy."

Tam Vô ỉu xìu nhìn anh, nhận lấy bình nước, im lặng một lúc lâu mới nói: "Tôi biết, cảm ơn anh."

"Bật lửa lên, nấu chút gì đó ăn." Hạ Chí Thanh bên này đang kiểm kê lại tổng số người, trong đợt thú triều vẫn mất đi vài người, tâm trạng của anh ta không tốt nhưng cũng đã quen với sự nặng nề này rồi.

Tam Vô mang theo nồi và thịt của mình, nấu một nồi canh thịt, tiếc là cô không thể mang rau ra.

"Cô gái nhỏ?"

Cửa lều bị mở ra, Lão Hoa cầm một ít đồ đi tới, "Nấu canh thịt à?"

"Vâng." Tam Vô cười với bà ta, "Ông Lâm không sao chứ?"

"Trưởng lão như chúng tôi có gì mà tốt hay không tốt, Lão Lâm bị gãy một cánh tay, ít ra vẫn không chết, ngồi xe thú về rồi." Thi thể của các chiến hữu cũng theo về cùng.

"Đây, cái này cho cô." Lão Hoa đặt một nắm hạt hoa tiêu vào tay Tam Vô.

Tam Vô trợn to hai mắt, "Đây là?"

"Đây là hoa tiêu thủy canh chúng tôi trồng thành công đấy, nhưng dung dịch dinh dưỡng rất khó điều phối, số lượng cũng không nhiều lắm."

Số lượng ít, đây là Lão Hoa cho chính cô.

Bà ta cho Tam Vô hoa tiêu, mối quan hệ qua lại tốt, Tam Vô cũng không làm giá, nói lời cảm ơn rồi nhận lấy.

Nhưng cô không định ăn nó, lấy về trồng trước đã.

Lão Hoa an ủi cô đôi câu, đại ý là Tang Nhất không còn nữa, sau này sẽ có tang thi mới thôi.

Tam Vô: "...." Sao lại nghe như đang cố gắng thuyết phục cô gái nhỏ chia tay vậy?

"Được rồi, tôi đi đây, cô ăn nhiều cơm một chút, sau này còn một trận chiến rất gian nan đấy." Bà ta lau mặt, "Không biết một bà lão như tôi còn có thể sống sót không."

Bà ta đã định sẵn phải xông lên phía trước.

"Lão Hoa." Tam Vô gọi bà ta lại trước khi bà ta rời đi, Tam Vô chân thành nói: "Thật ra, sau này bà không cần cưỡng ép trói người khác về đâu."

Lão Hoa giật mình nhìn về phía cô.

Bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Tam Vô.

"Dù không làm vậy thì thành lũy 2 cũng đủ tốt để thu hút người khác rồi."

Sau bao nhiêu năm thay đổi, thành lũy đã trở thành dáng vẻ họ mong muốn ban đầu.

Lão Hoa mấp máy môi, nhưng vẫn không nói gì, chỉ cười với Tam Vô rồi rời đi.

Nếu bà ta còn sống, nhất định sẽ cân nhắc lời Tam Vô nói.

Nhưng bà ta sẽ không nói ra.

Vì bà ta luôn cảm giác mình sắp chết.

Bà ta lớn tuổi rồi, lại rất mê tín.

Tam Vô bỏ hoa tiêu vào túi rồi cất đi, vừa uống được một nửa canh thịt thì mặt đất lại rung chuyển.

Lần động đất này rất gần.

Tam Vô lập tức lao ra khỏi lều, Đại Hắc và Tang Lĩnh cùng nhảy đến trước mặt Tam Vô, Đại Hắc gầm về hướng đông nam.

Nửa phút sau, động đất biến mất.

Nhưng Tam Vô lại mở to mắt.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy thi triều, giống như lũ vậy, ngay cả rừng gai dày đặc như thế cũng không thể cản chúng, bị vương thi chạy ở phía trước nhổ hết.

Mùi hôi của tang thi nồng nặc khiến Tam Vô bất giác lùi lại một bước.

Lũ tang thi đó không hề quan tâm đến vết thương hay mùi hôi trên người nó, chúng như phát điên lên, liên tục xông về phía trước.

Như thể con người đang đứng trong dòng nước dâng cao, che phủ cả bầu trời vậy.

Còn chưa bắt đầu chiến đấu, Tam Vô đã cảm thấy khó thở, cô cúi người xuống, đầu đau như kim châm.

"Đừng nhìn qua đó."

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng cô, ngay sau đó cô nhìn thấy một tia sét lớn bao phủ từ bầu trời mà đã thấy trước đó, nó lập tức đánh tan thi triều khổng lồ kia, chia chúng ra hai bên.

"Grào!" Đại lãnh thi đứng ở giữa chặn tia sét lại, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Quý Lăng Bạch.

Tam Vô lập tức cảm thấy đầu không đau nữa.

"Đó chính là đại lãnh thi hệ tinh thần đấy à?" Tam Vô toát mồ hôi lạnh, đại lãnh thi và vương thi quả nhiên là hai khái niệm khác nhau, bao trùm cả diện tích lớn như vậy mà vẫn có thể khiến cô bị ảnh hưởng nhiều như thế.

Quý Lăng Bạch không có thời gian trả lời cô, anh cầm hai con dao, cùng Hạ Chí Thanh tấn công đại lãnh thi.

Tốc độ nhanh như một đường ánh sáng, Tam Vô chỉ có thể thấy vài tia sáng lóe lên.

Đại lãnh thi bị lôi đi, nhưng hắn đã sớm sắp xếp các đội nhỏ do vương thi lãnh đạo rồi.

Bọn chúng lao xuống đầy hung hãn, mang theo mùi hôi và máu tanh.

Tam Vô nín thở chờ đợi, nhìn làn sóng tang thi đằng đằng sát khí lao xuống, cô giơ tay đang định để mọi người xông lên, kết quả là nhìn xong liền ngơ người luôn.

Con đang gào thét xông lên phía trước kia chẳng phải là Tang Nhất nhà cô đấy sao?

Tang Nhất dĩ nhiên cũng nhìn thấy Tam Vô.

Cậu phát huy kỹ năng diễn xuất tuyệt vời nhất trong cả cuộc đời mình, vừa lao xuống không hề sợ chết vừa điên cuồng nháy mắt với Tam Vô.

Tam Vô: "....." Từ từ đã, cô phải bình tĩnh lại.

Lúc cô còn đang đếm hoa tiêu và uống canh thịt trong lều thì Tang Nhất nhà cô đã cõng cô đánh vào nội bộ của quân địch sao?

Chẳng lẽ khi còn sống Tang Nhất xuất thân là người nằm vùng ư?

Nhưng Tam Vô hiểu ý của Tang Nhất, dù sao cũng là người một nhà, chắc chắn sẽ không lừa cô đâu.

Tang Nhất quay người lại, nghiêm túc gào lên với hơn 100 con tang thi cậu lãnh đạo.

[Đi theo ta! Nhìn thấy người phụ nữ đang cưỡi báo đen đó không? Cô ta dễ đánh, đánh cô ta!]

Đương nhiên là cậu phải tới rồi.

Bởi vì tang thi trong đội của cậu là yếu nhất, chủ nhân của những đội khác có khi sẽ gϊếŧ chết đàn em nhà cậu.

Bên này, cậu có thể diễn thì vẫn diễn, đàn em thật của cậu chắc chắn sẽ không sao nếu đấu với đám đàn em giả này.

Cứ như vậy, Tang Nhất và Tam Vô đυ.ng độ nhau đầy kịch liệt.

Những con bị đánh đều kêu trời gọi đất, đương nhiên là vì bên phía Tam Vô đều là cấp trung cho nên bên phía Tang Nhất tất nhiên là bị đè đánh rồi.

Về phần Tang Nhất, cậu nghĩ đến đại lãnh thi đang theo dõi, liền dứt khoát đánh nhau với Tang Lĩnh.

Quả đấm của Tang Lĩnh bay tới, Tang Nhất phối hợp bay ra ngoài, đập vào thân cây.

Ôi~ cậu chết mất tiêu rồi!

Tang Nhất trực tiếp ngã vào trong đống thi thể, nếu có tang thi đánh tới chỗ cậu, cậu có thể đứng dậy đột ngột rồi lấy cái mạng chó của nó, sau đó lại cẩn thận chuyển sang hướng khác nằm xuống ngụy trang thành một thi thể.

Tam Vô im lặng theo dõi toàn bộ quá trình.

Sao cô cứ có cảm giác, mới qua một đêm thôi mà Tang Nhất thành thật của cô đã thay một cái đầu mới, cuối cùng cậu đã trải qua cái gì vậy?

Tam Vô cũng cầm một cây gậy dài, dưới sự bảo vệ của đàn em, cô có thể đâm chết một vài tang thi cấp thấp.

Cô nhìn đám người Lão Hoa, khả năng khống chế khá tốt, quan trọng là cách của Tang Nhất đã có vài tang thi thông minh bên cô học được.

Đánh lén kiểu này khá hiệu quả, dù sao các tang thi đều không có tim và nhiệt độ cơ thể, nằm xuống là trở thành một thi thể, người có dị năng không thể phân biệt được.

Chẳng hạn như Lão Hoa suýt nữa đã không cầm cự được, lập tức bị ba con tang thi cấp cao bao vây định vặn cổ.

Bà ta đang sắp tuyệt vọng thì ba con tang thi bên cạnh đột nhiên bùng nổ, chia nhau mỗi con một tang thi cấp cao, Lão Hoa thở hổn hển hít từng hơi khí.

Sau khi bọn chúng kết thúc toàn bộ quá trình còn nhìn về phía Lão Hoa, dùng tay chỉ đầu của mình sau đó nghiêm túc lắc đầu một cái.

Vừa rồi bà lão này đã không cẩn thận giẫm lên đầu bọn chúng rồi!

Mắt đúng là tệ mà! Ba con tang thi phát ra những tiếng chế giễu Lão Hoa.

Trong cảnh tượng sinh tử nghiêm túc như vậy mà Lão Hoa lại nghẹn họng.

Bên Tam Vô bớt áp lực hơn, dưới sự giúp đỡ của Tang Nhất cô đã nhanh chóng dọn ra một khoảng trống, hét lên xung quanh: "Người bị thương nặng có thể đưa đến chỗ tôi này, 50 người thôi."

Nhiều hơn thì bên cô không bảo vệ được.

Người ở các thành lũy xung quanh đều cảm kích nhìn Tam Vô.

Trong mạt thế có rất nhiều người có tâm tư xấu, nhưng trên chiến trường thì lại rất hiếm người đáng tin.

Ngay cả cô gái mặt tròn đã nhận Vương Hải về thành lũy 3 cũng cảm kích Tam Vô vài phần.

Bởi vì thành lũy 3 của cô ta không may mắn lắm, đυ.ng trúng một đội tang thi rất mạnh, tình huống càng thêm nguy cấp.

Mặc dù Tam Vô có thù oán với thành lũy 3, nhưng trong hoàn cảnh đối mặt với kẻ thù như này, cô cũng nhận người bên đó đưa tới, nhưng xếp ở vị trí xa mình nhất.

Tuy xác suất bị đâm sau lưng rất nhỏ nhưng Tam Vô đã quen với việc cảnh giác rồi.

Tình hình đã ổn định hơn, ít nhất là thi triều đã tạm thời ngăn chặn được.

Tam Vô ngẩng đầu lên nhìn trận chiến kịch liệt nhất, đó mới là trận chiến quyết định thắng thua.

Trên tay Quý Lăng Bạch lập lòe ánh lửa và tia sét, trên hai lưỡi dao cũng được phủ thêm một tầng ánh lửa, một nhát dao là có thể khiến đại lãnh thi bị thương, tiếc là tốc độ của đại lãnh thi quá nhanh, anh rất hiếm khi chém chuẩn xác.

Hạ Chí Thanh vô cùng tập trung, dù sao chuyện này cũng nhằm vào thành lũy 2.

Chỉ là..... Hạ Chí Thanh nhìn Quý Lăng Bạch vừa chiến đấu với đại lãnh thi vừa bắn ra vài tia sét về phía Tam Vô dọn sạch tang thi bên cạnh cô, giọng anh ta không khỏi bất mãn.

" Quý Lăng Bạch! Anh nghiêm túc một chút có được không?"

Quý Lăng Bạch tránh một đòn tấn công của đại lãnh thi, "Tôi rất nghiêm túc mà."

"Nghiêm túc làm một trợ thủ hoàn hảo, tôi hỗ trợ anh, lên đi Hạ Chí Thanh."

Hạ Chí Thanh tức nhưng không thể làm gì được, Quý Lăng Bạch luôn có khả năng mở miệng ra là khiến người khác tức chết.

"Hay viên tinh thể của đại lãnh thi cho tôi dùng đi?" Quý Lăng Bạch cong môi nhìn Hạ Chí Thanh, "Hình như tôi vẫn chưa nói tới thù lao đâu."

Hạ Chí Thanh biết anh muốn viên tinh thể này là vì muốn đạt tới cấp cao!

Tinh thể của đại lãnh thi đó.

Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi cũng đã khiến anh ta cảm thấy đau đớn.

Nhưng Quý Lăng Bạch vẫn luôn nói, bản thân anh ta không thể đánh lại.

"Được, cho anh!"

Hạ Chí Thanh vừa gật đầu thì Quý Lăng Bạch đã thủ sẵn từ lâu lập tức xông tới, mỗi một chiêu đều tàn nhẫn hơn, Hạ Chí Thanh cũng phát huy hết sức lực, đại lãnh thi rất nhanh đã lộ vẻ mệt mỏi.

Dưới áp lực như vậy, đại lãnh thi liền buông bỏ sự khống chế tinh thần với những tang thi cấp thấp, tập trung đối phó với Quý Lăng Bạch và Hạ Chí Thanh.

Rất nhiều tang thi cấp thấp xuất hiện ở đây là vì sự khống chế của đại lãnh thi, sau khi mất đi khống chế, những con tang thi cấp thấp cũng không biết làm gì nữa, thậm chí còn bắt đầu chạy tán loạn.

Đội hình vốn không tệ lúc đầu lập tức tan rã.

Thấy vậy, mọi người trong thành lũy cũng không vội đuổi theo, mục đích của họ chỉ là phân tán và ngăn chặn, tang thi muốn chạy khiến họ cầu còn không được.

Đại lãnh thi thấy không thể cứu vãn được nữa, thêm Quý Lăng Bạch là một con quái vật không biết mệt, hắn gầm lên đầy mạnh mẽ, dùng chút tinh thần lực cuối cùng đẩy hai người ra.

Quý Lăng Bạch chậm hơn một bước, đại lãnh thi lập tức xoay người bỏ chạy.

Hắn đã nỏ mạnh hết đà*, nhưng chỉ cần bắt lấy cơ hội chạy trốn này, việc hồi phục sẽ không thành vấn đề.

*Ẩn dụ cho một lực lượng hùng mạnh đã cạn kiệt và không còn hoạt động được nữa.

Dưới chân đại lãnh thi như mọc thêm gió, khi hắn đang định chạy nước rút thì trong đống thi thể trước mặt hắn đột nhiên có một con tang thi đứng lên.

Tốc độ quá nhanh khiến hắn không thể dừng lại được, gần như sắp đâm sầm vào đó.

Con tang thi đứng dậy từ đống thi thể ở phía đối diện dùng hết sức mình vung một cái, đập vào thẳng đầu của đại lãnh thi.

Máu bắn tung tóe, cậu bắt lấy viên tinh thể của đại lãnh thi.

Cậu chính là Tang Nhất!

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Tam Vô kích động, "Đại Hắc, mau đưa chị qua đó!"

Hạ Chí Thanh nhìn Tam Vô đang vô cùng phấn khích, rồi quay đầu nhìn Quý Lăng Bạch đang đóng băng bên cạnh, anh ta nở một nụ cười quái dị.

"Ồ vừa hay, Quý Lăng Bạch, không phải anh muốn tinh thể của đại lãnh thi đấy sao?"

"Đi lấy đi kìa."