Chương 3

Nam nhân có vàng dưới chân, dù có phạm sai lầm cũng không nên gánh chịu sự trừng phạt nhục nhã như vậy chứu đừng nói đến trong thời tiết xấu như này.Cô không khỏi nhìn về phía Đoạn Tú Nga, nhưng người sau lại vội vàng nắm lấy tay cô, hiển nhiên không muốn cô xen vào việc của người khác: "Đi thôi"

Dù sao cô cũng chỉ là thiếu nữ mười sáu tuổi, Thời Vãn không thể lay chuyển được chuyện gì, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo đối phương.

Lên lầu trước, cô lại quay đầu nhìn một cái, chợt khẽ giật mình.

Trong cơn mưa to, mái tróc rối của thiếu niên ướt nhẹp hoàn toàn, lạnh buốt dính trên trán, lộ ra đôi mày sắc bén lạnh lùng.

Ngoài ra còn có mắt bên phái quấn rất nhiều lớp băng gạt.

Tấm băng gạt trắng vốn có vết máu, nhưng bị nước mưa xối lên, làm ướt nhẹp chỉ còn lưu lại màu đỏ nhạt.

Ngày mùa hè cơn mưa to đều ngắn ngủi, hôm nay không biết vì sao, kéo dài đến chạng vạng tối vẫn không ngớt.

Trong lúc đó, ba Thời Vãn gọi điện thoại tới, nói sở nghiên cứu hôm nay tăng ca, vợ chồng hai người họ đều về muộn, kêu cô tự mình ăn cơm trước.

Đã sớm quen việc ba mẹ mình bận rộn công việc quanh năm, cúp điện thoại, Thời Vãn rất nhanh làm cơm tối,chừa lại hai phần để trên bếp đun nhỏ lửa cho hai người.

Năm nay kính cách âm 2 lớp chưa phổ biến nên gió và mưa đập vào cửa sổ các tòa nhà lâu năm, pha lê cùng với khung cửa sổ va vào nhau kêu lạch cạch.

Nghe làm người ta cảm thấy giật mình.

Một mình giải quyết xong bữa tối, Thời Vãn sợ cửa sổ bị gió thổi bay, dọn dẹp bát đĩa xong, cô kiểm tra từng cửa sổ trong nhà.

Không ngờ trên ban công thật sự bị thổi một cái, nước mưa không chút kiêng kỵ hắt vào trong phòng, trên mặt đất đã ướt một mảng lớn.

Cô đưa tay đóng cửa sổ, thuận tiện nhìn ra sân.

Không khỏi nhíu mày lại.

Nơi đây không phải công trình chuẩn chính quy, không có lắp đền đường, gia đình ban đêm chiếu sáng toàn bộ nhờ vào một sợi dây với một số bóng đèn treo trong sân.

Đêm nay trời mưa gió, bóng đèn bật tắt, ánh sáng nhạt lờ mờ, phác họa ra thân hình gầy gò của thiếu niên.

Anh vẫn còn quỳ ở đó.

Có lẽ bởi vì quỳ trong mưa quá lâu, thiếu niên vào ban ngày thẳng tắp giờ đã hơi cong, hiển nhiên là anh đã hao tổn quá nhiều sức lực.

Nhưng anh vẫn quỳ ở chỗ đó, bất chấp mưa gió, không hề có ý định rời đi.

Lông mi Thời Vãn run rẩy, trong lúc nhất thời có chút luống cuống.

Ba mẹ đều là phần tử tri thức cao, phương thức giáo dục ôn hòa, từ trước đến nay đều lấy lý phục người.

Đây là lần đầu tiên cô gặp tình huống như này.

Cô sững sờ nhìn trong chốc lát, đợi cho đến khi trước ngực tuyền đến cảm giác lành lạnh, cô mới nhận ra vạt áo đã ước một mảng.

Mưa bụi xối vào người, chỉ trong giây lát quần áo cô đã ướt nhẹp.

Chớ đừng nói chi là trong sân không có gì che đậy cho thiếu niên.

Không có ai quản anh à...