Chương 4

Nhịp tim Thời Vãn nhảy kịch liệt.Đã qua một buổi chiều thêm buổi tối, trong viện người tới người lui, thế mà không ai để ý tới.

Nhớ tới buổi chiều Đoạn Tú Nga biểu lộ giữ kín như bưng, cô mấp máy môi.

Đưa tay nhẹ nhàng đóng cửa sổ.

Một tiếng sấm ầm vang trời, vào lúc đóng cửa sổ lại, trên bầu trời truyền đến tiếng sấm to.

Mi tâm Thời Vãn nhảy một cái.

Hạ Tầm kì thật cũng không rõ mình đến tột cùng đã quỳ bao lâu.

Anh mơ hồ cảm giác được dường như đã đến lúc, bởi vì thân thể dần dần đến cực hạn.

Nước mưa lạnh buốt, tim lại giống như có lửa đốt, có nỗi đau âm ỉ theo nhịp đập của trái tim.

Mưa to như trút, hoa sen trong ao rủ xuống hồ nước, cánh hoa hồng trắng vô tình bị đánh rớt, tàn mại phủ kín mặt ao.

Hoàn toàn mất đi vẻ kiều diễm vào ban ngày.

Anh cũng cúi thấp đầu lặng lẽ quỳ dưới làn mưa đang trút xuống mặt.

"Này..." Tiếng mưa rơi dữ dội, nổi bật lên thân ảnh thiếu nữ kèm theo đó là giọng nói mềm mại, nhỏ bé yếu ớt không thể nghe rõ.

Liên tục gọi mấy lần, Hạ Tầm mới ý thức tới đây là đang gọi anh.

Thời gian trôi qua, cảm giác choáng váng càng thêm mãnh liệt, vì để tránh việc trực tiếp cắm xuống đất, anh chậm rãi ngẩng đầu.

Ánh mắt mông lung mờ mịt.

Thiếu nữ với dáng người nhỏ, khoắc trên mình áo mưa của người trưởng thành, hiển nhiên là không thể nào vừa người, bọc lấy thân thể nhỏ yếu có chút buồn cười.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, cách làn mưa, anh chỉ có thể nhìn thấy quai hàm trắng nõn tinh xảo của thiếu nữ.

Nhưng mà Thời Vãn lại thấy rõ ràng

Thiếu niên tuy mới mười sáu mười bảy tuổi nhưng lại có đôi mắt sâu thẳng vạn phần.

Con mắt bên phải bị thương phải bọc bằng băng gạc, con mắt con lại hoàn hảo không chút tổn hại đen láy giống như chìm sâu vạn mét dưới đáy biển, giờ phút này yếu ớt không ánh sáng.

Hoàn toàn tĩnh mịch.

Đáy lòng Thời Vãn run lên.

Những lời lẽ lí do thoái thác đã chuẩn bị kỹ càng trong khoảnh khắc sợ hãi lại nuốt trở vào.

Phảng phất cảm giác mình như một đứa trẻ làm sai, cô vội vàng đặt chiếc ô che mưa xuống, một câu cũng không nói.

Quay người chạy về tòa nhà.

"Tiểu tử kia vẫn còn quỳ ở đó a" Lão Lâm đang gác cổng ở bên trong, chặc lưỡi một " Tận hiếu tâm là tậm hiếu tâm (?), tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng quỳ đến nát thân"

"Ông còn nói!" Đoạn Tú Nga ở bên trong miệng hùng hổ, chửi rủa liếc mắt về phía ngoài cửa sổ,

"Nhỡ nó cũng đoản mệnh giống người mẹ của nó, chết trong sân thì làm sao bây giờ! Còn không phải không may mắn chết sao!"

"Coi như tôi cầu bà, nói ít đi vài ba câu được hay không?" Lão Lâm có chút bất đắc dĩ, buông xuống bát đũa nghiêm mặt nói,

"Một đứa trẻ như thế nào lại muốn chết, lại nói chuyện của mẫu thân nó là chuyện của bao nhiêu năm về trước..."

Một hơi chạy về nhà, Thời Vãn đóng cửa lại, có chút thở dộc.

Ánh mắt tĩnh mịch không gợn sóng kia của thiếu niên quá mức khϊếp người, dù chỉ nhìn liếc mắt, cũng làm cho lòng người đối diện thắt chặt miệng lại.

Tựa ở trên cửa trấn tĩnh một hồi, cô treo áo mưa, nghĩ nghĩ thế nào, cuối cùng vẫn đi đến bên ban công, do dự hướng ra bên ngoài nhìn.

Đêm dần khuya, ánh đèn từ những căn nhà bên trên dần sáng lên, ánh sáng vàng ấm trong đêm mưa phá lệ ôn nhu.

Mà thiếu niên không có bung ô, vẫn như cũ lẻ loi trơ trọi quỳ gối trong mưa.

Sự ấm áp cùng với tình yêu trên thế gian này, tựa hồ không có chút liên quan nào đến anh ta.