Chương 1: Cứ đẹp là được bỏ qua

Trong tiếng nhạc xập xình đến đinh tai nhức óc, tại quán bar lớn nhất Sài Gòn. Đèn chùm đủ màu trên sàn quay tứ tung 4 phương tám hướng, tia laze chiếu từng hàng theo nhịp nhạc phủ xuống các nam thanh nữ tú, đang phiêu diêu quẩy hết mình trong tiếng bass “đùng đùng” siêu mạnh, phát ra từ những chiếc loa Martin Blackline X12.

Mùi cồn, mùi nước hoa cao cấp đủ loại hoà lẫn với nhau trong không gian, tạo ra cảm giác không mấy lành mạnh. Nơi đây quy tụ rất nhiều thiếu gia và thiên kim, con của các doanh nhân gạo cội và dòng dõi quyền quý cao sang. Nổi tiếng ăn chơi sa đoạ, sống đêm ngủ ngày ở cái đất Sài Gòn hào hoa và phồn thịnh này.

Anh ngồi đấy, cùng với đám bạn toàn công tử, thiếu gia của mình. Trong tay mỗi thằng 1 em gái nóng bỏng, em nào em nấy trắng tươi, ăn mặc thiếu trước hụt sau, toàn thân ưỡn ẹo như rắn nước tựa vào ngực các anh để lấy lòng. Nhưng anh lại rất khó chịu, chẳng thấy hứng thú 1 chút nào với con nhỏ đã được đám bạn thân gù cho. Cô ả ra sức cạ bộ ngực đẫy đà của mình vào bắp tay của anh, khiến anh rất không hài lòng chứ chả thấy bị kí©ɧ ŧìиɧ chút nào. Mấy lần cau có lịch sự đẩy ả ra, nhưng cô ả mặt dày không chút liêm sỉ cứ thế mà xấn tới.

Tay anh lắc lư ly rượu rồi nhấm nháp từng chút 1. Trên cổ sáng lấp lánh cọng dây chuyền bạch kim mỏng, ánh lên khuôn mặt thon dài quá sức đào hoa và gợn tình của chàng trai trẻ ở tuổi 24. Mọi đường nét trên mặt đều tuấn tú, lịch lãm và hào nhoáng. Chiếc mũi cao thanh thoát, đôi mắt và đôi môi biết cười. Đường viền môi rõ ràng, khoé miệng hướng lên, khi khép môi lại lúc nào cũng trông anh giống như đang mỉm cười, mà là cười đểu. Bất kì người phụ nữ nào khi nhìn vào tướng mạo này, rất dễ sinh lòng cảm mến đến say đắm điên cuồng. Mặc dù thần thái của anh có tố chất là 1 ”bad boy” chính hiệu.

Anh cau mày, lại tiếp tục đẩy cô gái đang bám chặt lấy mình ra 1 lần nữa. Nhưng khi đám bạn xung quanh, vỗ vai hô hào nhau trong tiếng nhạc xập xình lên rằng:

- Chanh dây đến kìa, lâu rồi mới thấy ẻm. Ngon nhức nách. Chẹp chẹp.

Anh nheo mắt nhìn về hướng mà đám bạn và cả mọi người ở các bàn xung quanh đang hồ hởi trông đón. Thâm tâm bị lay động dữ dội, trong đầu tự thắc mắc liên hồi “con nhỏ đó, vào đây làm cái quái gì vậy?”

Cô từ xa cùng đám bạn bước đến, tiếng huýt sáo và lời gạ gẫm vang lên theo sau, khi cô lướt thân ảnh của mình qua đến đó. Bởi vì cô đẹp lắm, đẹp cách khuynh nước khuynh thành như Tây Thi vậy. Mặc dù ba mẹ là người Việt Nam, dân tộc Kinh hoàn toàn, nhưng cô lại trông lai như gái Tây. À, mà Tây ở đây đích xác là bên Mỹ, bên Châu Âu chứ không phải Tây Ninh hay Tây Tạng đâu, nên khỏi cần khịa.

Da cô trắng, chân bao dài, tóc nâu xoăn gợn sóng bẩm sinh, không cần phải ra tiệm uốn nhuộm. Hàng chân mày ngang dài thon gọn, đôi mắt 2 mí sâu xa, lông mi cao vυ"t ẩn chứa tròng mắt màu nâu hổ phách hút hồn. Sóng mũi dọc dừa thanh tao, đôi môi chúm chím đỏ mọng khuôn hình trái tim. Chẳng cần cô híp mắt cười, cứ lạnh mặt như thế này, trai cũng đã đủ tình nguyện chết dưới chân rồi.

Đêm nay cô mặc 1 chiếc đầm cổ yếm màu bạc lấp lánh, ôm sát cơ thể mảnh mai ngọc ngà. Tôn rõ 3 vòng cân đối, tấm lưng trần mịn màng và đôi chân thon dài trắng nõn nà của mình. Cô cao lắm, 1 mét 7 lận chứ chẳng thua mấy má hoa hậu hay người mẫu gì đâu. Chỉ cần trang điểm sương sương thôi, vì khuôn mặt của cô đã quá nét rồi, dậm thêm tí son tí phấn chỉ để nó sắc sảo hơn vài phần. Hai chiếc bông tai sáng ngời lấp lánh, bị ánh đèn phản chiếu càng làm vẻ đẹp của cô lung linh huyền ảo.

Miêu tả cho hoàn mỹ vậy chứ, thật ra chỉ có anh biết rõ cô hơn tất cả mọi người nơi đây. Bề ngoài lộng lẫy xuất chúng như thế, nhưng thật ra tâm hồn cô giông bão lắm, phải gọi là ngáo ngáo đến “sửu nhi” luôn chứ chả đùa. Đã thế cha già dấu yêu của cô là “fan cứng” của các bộ phim kiếm hiệp TVB dữ dội, nên oái ăm khi cô chào đời, ông dốc lòng đặt cho cô danh xưng là Trần Phái Nga Mi. Nghe cái tên là biết tính cách của cô không được dịu dàng mềm mại, như tiêu chuẩn của người con gái đất Việt vốn nhu mì nết na rồi.

Khoảnh khắc đi lướt qua anh, đôi mắt cô hơi ngẩn ra 1 chút vì gặp người quen. Nhưng khi nhìn thấy bên cạnh có 1 cô gái đang quấn quýt, ôm chặt anh không 1 kẽ hở thế kia. Trong tích tắc, cô lại tiếp tục bày ra dáng vẻ bất cần đời của mình. Dửng dưng như người xa lạ không hề quen biết, rồi lướt qua đời anh tựa gió thổi qua lá. Gió vô tình nhưng để lại lá thì rung rinh.

Đám bạn xung quanh và cả mấy em gái nóng bỏng thấy anh bị hớp hồn bởi cô, ai cũng lắc đầu cười khẩy rồi nói với anh rằng:

- Chua lắm đó anh Lê Hoàng Đức Phát của tôi ơi! Ẻm được đặt biệt danh ở nơi đây là “Chanh dây” mà, thơm nức nhưng chua lét, ăn không nổi đâu.

- Là sao?

Anh nheo mày hỏi lại đám bạn, ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng của cô gái đang ngồi trong góc kia. Cả đám bắt đầu nhao nhao thay cô kể lể về mình cho anh nghe:

- Cậu ấm con của “Đại gia phố núi” để cả sấp tiền mặt gần cả tỉ trên bàn, đặt cọc để xin bao nuôi ẻm, còn không mua được trái tim của ẻm nữa là. Đối với ẻm, tiền chỉ là giấy thôi.

- Ừa, ẻm ngầu lắm mày ơi, chất như nước cất. Mày biết lúc đó ẻm trả lời ra sao không? Tao nghĩ thằng đó cũng cay vì bị mất mặt dữ lắm!

- Nhỏ đó trả lời ra sao?

Anh nhướn môi tỏ vẻ thú vị, thắc mắc hỏi lại mấy thằng bạn, chúng nó nhiệt tình thuật lại cho anh nghe:

- Chuyện đó chấn động mấy tháng trước ở đây rồi, khoảnh khắc thằng đó vênh mặt bày tiền ra dụ ẻm. Thế mà em chỉ lạnh mặt trả lời, rồi lướt đi không thèm đếm xỉa gì tới cọc tiền được xếp trên bàn ngay ngắn: “Về đem đốt cho tổ tiên gia phả đã khuất nhà anh đi. Tôi không có nhu cầu.” Nhiều thằng thiếu gia, công tử trong bar cũng gạ ẻm lắm, nhưng chưa 1 thằng nào lấy được lòng người đẹp cả. Từ xa ngắm chơi thì được, chứ nuốt không được đâu anh bạn ơi! Khó quá không ấy thì bỏ qua đi.

Trong lòng anh rất tâm đắc, môi khẽ nhếch cong lên, tỏ vẻ hài lòng về cô. Anh nhớ lại lần đầu tiên khi vào học năm lớp 11, bị chuyển về dưới Đồng Nai ở cùng bà nội. Vì sau khi tốt nghiệp cấp 3 là anh sẽ lên đường đi du học mấy năm trời. Bà nội đã lớn tuổi, sợ khi cháu đi rồi, lỡ may mình “tạch” ngay khoảng thời gian xa nó, là không được gần gũi và thấy cháu yêu của bà lần nào nữa. Mà kêu bà lên Sài Gòn ở, thì bà lại nhớ ông chồng già đang cười tươi rói ngồi trên bàn thờ kia. Rồi nhà cửa lại chẳng ai coi sóc, không ai thắp nhang cúng kiếng sợ ông già buồn mà cô đơn.

Hiểu ý và chiều lòng của mẹ già, ba mẹ anh khuyên nhủ con trai chịu khó về dưới với bà nội, rồi học 2 năm cuối cấp 3 ở đó. Vì anh đã có cốt cách sẵn, nên dù có học trường nào cũng sẽ xuất sắc cả thôi. Cốt để bà gần gũi với cháu nội, trước khi cháu lên đường đi xa vài năm. Học thì có thể học cả đời, còn bà thì chỉ có 1, cũng chẳng còn nhiều thời gian để chờ cháu về.

Anh ban đầu cũng hơi khó chịu, vì mang tiếng là cậu ấm trên Sài Gòn, ăn sung mặc sướиɠ, có xế xịn đưa đi rước về quen rồi. Nhưng cũng vì thương nội, thôi đành ngậm ngùi nghe theo sự sắp xếp của người lớn vậy.

Nói chứ về quê nhưng nơi đây cũng được coi là thành phố. Nó như 1 cái quận của Sài Gòn vậy, cũng đủ các món ăn chơi nếu như có tiền. Không phải đồng lúa bát ngát, xung quanh toàn núi rừng cây cỏ như theo đúng nghĩa từ “quê”. Vẫn có người làm theo về dưới lo cơm nước và giặt giũ cho anh. Anh vẫn sung sướиɠ và ấm no như trên thành phố vậy. Vì bà nội có mình anh là cháu trai, nên cưng như trứng nước. Anh chỉ việc ăn, ngủ và học hành tử tế, ngày ngày sống bên bà, để cho bà vui vẻ những ngày cuối của tuổi già.

Ở nơi ấy, anh gặp cô. Cô gái phía bên kia cửa sổ ở lầu 1, trong căn nhà của người hàng xóm bên cạnh, cách cửa sổ phòng bên anh tầm chưa đầy 2 mét. Cô lớn rồi, đã là thiếu nữ 16 tuổi rồi. Không còn là cô bé nhóc con đỏng đa đỏng đảnh mà hồi nhỏ, mỗi lần dịp hè anh về thăm bà, là bị cô lườm nguýt không thèm quan tâm. Vì trong mắt cô, dáng vẻ của anh trông cực kì khó ưa, tại quá công tử bột, lại gắn mác trai thành phố nữa. Nhưng không hiểu sao anh lại thích cái cách mà cô nhìn anh như thế. Vì cô xinh xắn quá, nên cứ đẹp là được bỏ qua hết!

Buổi sáng đầu tiên khi về dưới, anh lén đứng bên trong cửa sổ, vén màn ti hí nhìn cô gái cũng đang 16 tuổi bẻ gãy sừng nghé giống mình, sẵn khoẻ quá tiện thịt cả nghé luôn. Đang dang tay “mở cửa ra cho nắng sớm vào phòng”, rồi đưa tay lên đầu cào lại mái tóc bù xù do mới ngủ dậy. Dụi dụi 2 mắt cho tỉnh ngủ như con mèo lười, rồi như 1 con điên múa may trong phòng hát vang:

- “Trên đường đi công tác Triển Chiêu đi với người yêu. Bao Đại Nhân trông thấy gọi anh vô ngay công đường. Dám nói dối nhức đầu để trốn đi chơi phố phường. Em nói dối lần đầu nên là anh đừng quánh em…”

Tiếng hát ngổ ngáo của cô vang vọng sang cả bên gian phòng của anh, khiến anh mím môi sau bức màn cửa sổ mà nén cười gần chết. Thôi, về đây sống bên bà nội, còn được sống cạnh con dở người kia nữa, cũng thú vị lắm ấy chứ!