Chương 2: Tui đưa bà về

Thời gian thấm thoát trôi qua như thác đổ đầu nguồn, từ khoảnh khắc ấy đến nay cũng đã 8 năm rồi còn gì. Cả anh và cô bây giờ đã là những người trưởng thành, anh cũng mới chỉ về nước được mấy tháng thôi. Do từ lúc đáp xuống sân bay tới nay, anh bận rộn tranh thủ hoà nhập và làm quen với công việc của gia đình liền lập tức. Mới sang tuần này bắt đầu được thảnh thơi, mà đi đàn đúm cùng lũ bạn bay nhảy trong bar để “relax”.

Cũng tại nơi đây, anh gặp lại cô, sau 6 năm trời ròng rã xa cách. Cô và anh đã từng bên nhau 2 năm thanh xuân vườn trường thời cấp 3, cùng nhau tạo ra rất nhiều kỉ niệm đẹp không thể nào quên. Nhưng sao bây giờ, cô lại dửng dưng với anh như thế, như thể giữa cô và anh là người dưng ngược lối, hoàn toàn xa lạ vậy. Đã thế cô lại xuất hiện trong quán bar, nơi ăn chơi trác táng như thế này. Lại bận cái đầm muốn đốt cháy cặp mắt và khơi dậy du͙© vọиɠ của bao gã đàn ông thế kia. Thật muốn lôi về dạy lại cho 1 bài!

Anh dứt khoát đẩy con nhỏ ẻo lả cứ bám chặt anh nãy giờ không buông ra. Cầm ly rượu từng bước tiến đến chỗ bàn cô đang ngồi 1 mình. Vì bạn bè của cô đã hùa nhau ra sàn “lên nóc nhà” hết rồi. Đám bạn của anh trợn mắt muốn ngăn cản anh không ngừng:

- Ê, đi đâu vậy thằng kia? Tao khuyên thật lòng là không gạ được đâu mà.

- Ngồi lại đi Phát ơi, công cốc thôi!

Anh cười khẩy bỏ mặc lời tốt ý của tụi nó, từng bước hiên ngang tiến về phía cô. Kéo ghế ung dung ngồi đối diện, ngăn cách với cô bằng chiếc bàn bar cao tròn. Cô buông ly rượu, nhướn mày nhìn anh. Chẳng biết phải biểu cảm ra sao, chỉ hất cằm hỏi anh như chị đại:

- Có chuyện gì không?

Anh cười nhếch miệng, bắt đầu chất vấn lại cô:

- Gặp lại bạn cũ lâu năm, sao không niềm nở chút nào vậy?

”Xịt”, cô bật cười. Cầm ly rượu lên có ý muốn cùng anh cụng ly. Anh mỉm cười đưa ly lên chạm lại. Tiếng ly thuỷ tinh đυ.ng nhau kêu “choang”, cũng là lúc cô lên tiếng tiếp:

- Mừng bạn về nước, bạn từng ngồi chung bàn ạ!

Nhưng khi anh chuẩn bị nói tiếp gì đó với cô, thì DJ xinh đẹp đang “chà đĩa” kịch liệt trên sàn kia, cầm micro và bắt đầu lên tiếng:

- Bữa nay có sự xuất hiện của “Chanh dây” bạn tôi. Mọi người có muốn cổ lên sàn không ạ!

Cô thầm chửi thề trong đầu “mé, cái con Mập này”. Còn anh thì đơ người, rồi vội thở dài khi xung quanh bắt đầu đồng thanh hồ hởi, gọi lớn tên cô:

- Chanh dây, Chanh dây, Chanh dây!!!

- Chanh dây của tôi đâu, mau lên sàn với tôi nào!!!

Nữ DJ quyến rũ của quán bar, được cô gọi tên là “Mập” từ thời cấp 1 đến lúc lên Sài Gòn học đại học, và tốt nghiệp ra trường đến giờ. Một lần nữa nó lại hô vang và gọi tên cô về trại chỉ huy gấp. Cô lắc đầu giơ tay xin lỗi anh rồi rời bàn, từng bước tiến lên sân khấu. Đàn ông, con trai khắp nơi hú vang, các cô gái có người ngưỡng mộ, có người lại cực kì ganh ghét, bắt đầu dẩu mỏ lườm nguýt, xì xào to nhỏ nói xấu cô với nhau không ngừng.

Cô tiến đến bên cạnh bàn của DJ, tạo thành đôi song kiếm hợp bích với con Mập, nhằm muốn càn quét vũ trụ quay cuồng này. Người gảy đàn, người cầm mic hát ca.

- Alo…mọi người có nghe rõ không ạ!

- RÕ…

Anh ngồi dưới, tay bắt trán cúi đầu cười khổ. Vì anh biết, khi cầm mic lên 1 cái, là con nhỏ đó sẽ về đúng với tính cách và bản ngã của nó trong người, bốc đồng và rất sôi nổi. Nếu dùng đúng từ để diễn tả về năng khiếu ca hát của cô, sẽ được anh tóm gọn trong 4 chữ đó chính là: “bách hóa âm nhạc”. Cải lương, Dân Ca, Hồ Quảng, Nhạc trẻ hiện đại, đến cả Rap…cô đều quất láng. Nhưng cô hát vì đam mê chứ không phải để muốn trở thành ca sĩ hay ca lẻ gì đâu.

Từ lúc bắt đầu lên Sài Gòn vào Đại Học cho tới nay, rất nhiều người “inbox”, ngỏ ý muốn lăng xê và đào tạo cô thành người mẫu, diễn viên hay ca sĩ chuyên nghiệp. Nhưng cô di ngón tay, kéo họ vô “sọt rác” cả thảy. Vì cô chỉ muốn mình là 1 công dân bình thường lương thiện, sống bằng lương tháng của việc chấm công hàng ngày thôi. Không muốn sa chân sảy bước hay tham gia vô thế giới ”showbiz” đen tối kia, để nổi tiếng rồi giàu có chút nào. Mặc dù cô có đủ tố chất và tư cách, từ giọng hát đến hình thể của mình đều vượt xa yêu cầu. Nhưng vì sợ dính vô thị phi sẽ mệt người và mệt cả não nữa nên thôi, cho em xin. Cứ tà tà sống bình an và giản dị qua ngày, cùng lũ bạn thân và gia đình của mình. Như thế đối với cô là hạnh phúc rồi.

Còn việc đang cầm mic như thế này, là để thoả mãn đam mê ca hát và giúp con Mập, bạn thân chí cốt của mình được trả lương đêm nay cao thêm 1 xíu. Vì ông chủ quán bar nhắm cô và muốn cô làm nhân viên độc quyền ca hát và nhảy múa trong bar của ổng từ lâu rồi. Còn đảm bảo hầu bao của cô sẽ vô cùng hậu hĩnh. Nhưng xin lỗi, cô không muốn dùng thân mình mua vui cho thiên hạ, rồi bị gắn mác và gái làng bar đâu. Nên ông chủ cứ việc ra lời đề nghị, còn việc của cô là cứ thế từ chối.

Vì thế ông chủ quay qua thả mồi con Mập DJ, bữa nào nó dụ cô lên sàn hát được, ổng trả lương đêm đó cho nó gấp đôi. Vì ông biết, sự xuất hiện của cô sẽ làm đám thiếu gia công tử hú nhau ào ào lũ lượt đến, doanh số của quán đêm đó đảm bảo sẽ tăng cao vυ"t. Con nhỏ Mập đang bị tiền nhà dí, nên bữa nay nó nài nỉ cô đi cùng, rồi gài kèo cho cô lên sân khấu. Để kiếm thêm cơm thêm cháo ấy mà.

Đây không phải là lần đầu cô hát nhạc EDM nơi đây. Lâu lâu buồn buồn quởn quởn, thất nghiệp hay nổi hứng muốn ca hát. Là cô lại theo con Mập tới, nhưng hát để vui, để xả stress là chính, không hề đề cập đến chuyện tiền bạc gì cả. Được cái cô dạn dĩ lắm, lên sân khấu cứ tưởng tượng mọi người ở dưới như củ khoai lang, mình cứ thế phiêu trên sân khấu như đang ở nhà.

Lúc nhỏ cô hay cầm mic hát đám cưới cho làng xã, lễ khai giảng, tổng kết hay nhân ngày Nhà Giáo Việt Nam của trường. Mặc đầm váy cute hột me, cột tóc thắt bím 2 chùm hết sức thiếu nhi. Giờ con nhà người ta lớn rồi, thanh niên thế hệ mới rồi. Đã thế vô bar thì phải nhảy hát sεメy 1 chút xíu mới đúng bài. Bật beat “ Đi đu đưa đi” của Bích Phương lên, được con Mập phối âm, remix lại là chỉ có lên luôn:

- “Tựa như chiếc cưa tay mài sắc. Anh lướt qua trong khoảnh khắc. Nhưng đủ lâu để anh khiến em nhớ mặt. Thường con gái đâu yêu bằng mắt. Sao bỗng nhiên tim lại lắc. Vô tình rơi giày không biết anh có nhặt.

Hình như em thích anh, thích thật rồi

Mà yêu thì chắc em thấy chưa đâu

Một người con gái mà kiêu ngạo thì rất là khó để yêu

…”

Giọng cô chẳng thua kém Bích Phương khi trình bày ca khúc này miếng nào. Đã thế thân hình cũng bốc lửa y như Bích Phương vậy. Hỏi sao đám đàn ông ở dưới cứ thồ lồ mắt nhìn mà thèm thuồng. Anh nheo mắt nhìn cô trên sân khấu, đáy mắt có chút giận dữ và không hài lòng. Đã thế ngó xung quanh, bọn đàn ông thằng nào thằng nấy muốn tứa nước miếng khi cô lắc mông và uốn éo. Càng làm anh cảm thấy tâm hồn mình bất an. Anh hít 1 hơi cho bình tĩnh lại, mấy thằng bạn chiến hữu kéo anh về lại chỗ cũ. Ra sức hỏi tới hỏi lui:

- Đù thằng này, bộ mày quen nhỏ đó hả, lần đầu tiên tao thấy bé đó cười tươi vậy luôn đó.

- Ê kinh mày, sao quen được ẻm hay vậy?

Anh cười đểu, không trả lời đám bạn đang muốn xưng mình làm thầy. Trong lòng bắt đầu tính toán nhiều thứ trong đầu, nhằm muốn bắt con cá đó cho vào xoong chảo nhà mình, để nấu canh hay chiên xù gì đó cho bằng được.

Khi con Mập thay ca cho bé DJ khác làm việc, lúc này cũng đã 12 giờ khuya. Cô cũng hơi ngà ngà say nhưng vẫn còn khá tỉnh táo. Theo thường lệ, con Mập sẽ bắt taxi tận tay đưa cô về tới nhà an toàn, rồi mới kêu bác tài chở nó về nhà mình. Vì nó chính là vị thần bảo hộ, là người bảo vệ cô từ tấm bé đến nay. Do ba của nó là 1 vị võ sư Vovinam, đủ hiểu con Mập thân thủ bất phàm như thế nào rồi nhé. Giữa nó và cô tồn tại 1 thứ tình bạn cao cả và vô cùng tuyệt vời. Đúng kiểu chị em sống chết có nhau.

Nhưng hôm nay, khi cô cùng nó và lũ bạn bước ra. Anh đã đỗ xe đứng ngoài chờ sẵn ở đó, con Mập nhìn thấy anh vội huých tay cô, há miệng bất ngờ:

- Ủa, thằng cha Phát kìa phải không? Đã về nước rồi sao?

Cô vội kéo tay con Mập đi sang hướng bên kia để ngoắc taxi ra về. Giả ngu coi như không nhìn thấy anh, khiến con Mập ù ạc hỏi:

- Ủa, mày với nó từng…

Cô đưa tay bịt mỏ con Mập lại không cho nó luyên thuyên nữa. Kéo vội nó đi, mặc cho nó cứ trợn mắt nhìn cô rồi quay lại nhìn anh. Anh thấy thế nên híp mắt nhìn, liền từ sau bước tới, cầm khuỷu tay cô kéo lại:

- Mi, tui đưa bà về.

- Không cần đâu, taxi tới rồi, bye ông.

Cô vội giật tay mình khỏi anh, giả lả trả lời cho qua nhưng bị anh giữ lại lần nữa. Khiến đám bạn và cả con Mập cứ ngơ ngác nhìn. Vẻ phong trần lãng tử của anh con Mập đã được thỉnh giáo từ năm lớp 11. Còn bọn bạn đi theo mới quen sau này lại đang say đắm nhìn, vì vẻ ngoài quá đỗi hào hoa này.

Nếu như là 1 thằng đàn ông khác, có ý đứng giằng co với cô 1 hồi thế này, đã bị con Mập cho ăn sút từ lâu rồi. Nhưng đối với anh, nó luôn dè chừng và có gì đó cảm phục. Nên cứ ngu ngơ không biết phải làm sao với cô và anh cả. Cuối cùng nó lại quyết định để cô lại cho anh, bối rối nói:

- Không ấy, mày qua xe Phát chở về đi, 2 người lâu ngày không gặp chắc có nhiều chuyện để nói. Tao về trước.

- Tao nói không cần mà, đi, tụi mình lên xe.

Cô ngoan cố tránh né, bỏ mặc anh ở lại. Nhưng đã bị anh túm lấy cổ tay rồi lôi xềnh xệch đi về hướng xe của mình. Khỏi cần cô có đồng ý hay không và ra sức giãy giụa phản kháng không ngừng. Một vài thanh niên từ trong bar bước ra, nhìn thấy cảnh này hơi bất ngờ. Bộ người thu phục được “Chanh dây” đã xuất hiện rồi sao? Thật bái phục!