Chương 3: Đi phỏng vấn

Suốt quãng đường ngồi trên xe trở về, cả 2 đều im lặng không nói tiếng nào. Mặc dù cái thời xa xôi ấy, cứ sáp tùng lại là cô và anh đều chí choé, động tay động chân với nhau không ngừng nghỉ. Ấy thế mà bây giờ, sự im lặng lại bao phủ đến ngột ngạt và ngại ngùng thế này. Đường khuya mặc dù rất vắng lặng và rộng rãi, anh có thể nhấn ga ào ào lao đi, nhưng không. Anh cứ từ từ lướt xe, cốt là để cả 2 có thời gian bên nhau nhiều hơn chút xíu.

Cô quay mặt ra ngoài cửa sổ xe, không quan tâm đến anh đang cảm thấy ra sao. Mùi hương trên người anh bây giờ đã quá xa lạ, không còn mùi bạc hà thơm ngát hương đầu, càng hít sâu thì lại ra mùi cỏ xạ hương khiến cô vô cùng thoải mái và dễ chịu nữa. Anh cao thêm nhiều thì phải, hồi đỏ chỉ có 1m78 hay 79 gì đó thôi. Chắc giờ phải lên tới 1 mét 8 mấy rồi. Lúc trước cô cao tới mang tai của anh, 2 đứa gần như xắp xắp nhau. Bây giờ cô chỉ đứng tới miệng của anh thôi, mặc dù cô cũng thuộc dạng con gái sở hữu chiều cao cũng khá khủng. Thân hình anh cũng rắn chắc và bự con hơn hồi đó. Chỉnh chu đóng bộ vest đen, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng hở vài cúc áo trước ngực, không thắt caravat trông rất thoải mái và trẻ trung. Anh đã ra dáng thanh niên trưởng thành rồi, toàn thân phát ra mùi hương quyến rũ, bí ẩn và cực kì nam tính. Quá đỗi xa lạ và khác hoàn toàn với hình ảnh người con trai năm ấy, hay bận mấy bộ Adidas, Kappa trẻ trâu, đứng bên cửa sổ vừa gặm táo vừa đứng tám dóc với cô bên này.

- Bà không có gì để nói với tui sao?

Anh chủ động lên tiếng trước, nhằm xua tan bầu không khí gượng gạo này. Cô thu ánh mắt thơ thẩn của mình lại, quay lên phía trước chứ cũng không nhìn anh, trả lời cho có:

- Nói gì bây giờ?

- Sao không hỏi thăm tui về nước lâu chưa? Hay mấy năm qua sống ra sao?

Cô mím cười, vẫn cái tính hay xóc xỉa từ trước tới nay không bỏ được:

- Tui chỉ muốn hỏi, ông còn sống để trở về hả?

- Cái con nhỏ này! Thiệt tình…

Rồi cả hai lại cùng bật cười, cảm giác xa cách được kéo gần lại, bớt ngại ngùng với nhau hơn chút xíu.

Anh dừng xe trước cửa nhà trọ của cô ở quận 10. Hẻm này khá rộng nên xe hơi có thể ra vô 2 đầu. Cô bước xuống xe, anh theo ngay sau đó. Cả 2 đứng chần chừ 1 lúc, cuối cùng cô lên tiếng tạm hiệt trước:

- Cám ơn ông, tui vào đây. Đi đường cẩn thận.

Rồi giơ tay lên chào, định bụng lục giỏ xách tìm chìa khoá mở cửa vào nhà. Nhưng từ phía sau, anh đã vòng tay ôm lấy cô vào lòng ngực của mình. Cằm đặt lên vai cô, hơi thở nóng hổi phà bên tai làm cô khẽ dao động. Phía sau lưng, cô cảm nhận rõ l*иg ngực anh đang phập phồng, con tim đập từng nhịp mạnh:

- Tại sao khi đó, bà lại không đến tiễn tui. Tại sao lại để tôi bơ vơ trông chờ bà đến chứ. Bà có biết lúc đó, tui còn nhiều lời chưa nói với bà không?

Cô khẽ quặn lòng, nhưng kìm nén mọi sự trong tâm tư của mình. Khẽ đẩy tay anh ra và bình tâm trả lời:

- Chuyện đã qua rồi, thời trẻ trâu ấy ông nhớ lại làm gì. Không đến thì cũng đã không đến rồi, thôi ông về đi, tui vào nhà đây.

Sau đó cô vô tình bỏ anh lại ở đó, ngay trước cửa nhà mình, rồi xoay người mở cửa bước vào. Khi cánh cửa khép lại, anh ở bên ngoài đôi mắt chứa nhiều niềm tan vỡ. Còn cô bên trong cũng chả tốt lành gì hơn, dựa người mệt mỏi vào cánh cửa, kìm nén không cho nước mắt chảy ra. Chúng ta đã trưởng thành rồi, không còn là lũ thanh thiếu niên vô tư ngày đó nữa.

Khoảng tầm 10 phút sau, cô nghe tiếng anh nổ máy rồi lái xe rời đi, lúc này cô mới hé tấm màn cửa sổ trông ra ngoài nơi anh vừa đứng. Trên người phảng phất mùi gỗ đàn hương lẫn mùi hổ phách quyến rũ và mạnh mẽ của anh còn vương vấn lại. Khẽ thở dài rồi lắc đầu quay vô. Chợt cô giật mình tự hỏi: ” Ủa, sao tên này lại biết nhà trọ mình ở đây vậy?”. Suốt quãng đường ngồi trên xe, cô không hề đề cập địa chỉ nhà cho anh, mà anh cứ thế 1 lèo chở cô về tận đúng số nhà của mình. Làm sao anh biết được nhỉ?

Sáng hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng điện thoại kêu reng inh ỏi, mệt mỏi cựa mình tìm nó đưa lên xem. Là 1 dãy số điện thoại bàn lạ hoắc, không có trong dạnh bạ. Quẹt màn hình cảm ứng qua, cô thều thào bắt máy trả lời:

- Alo

- Dạ cho tôi hỏi có phải số điện thoại của cô Trần Phái Nga Mi không ạ!

- Dạ đúng rồi ạ! Cho tôi hỏi ai vậy ạ!

- Xin chào cô, tôi gọi từ Tập Đoàn Á Châu HPP, cách đây 2 tuần, cô có nộp đơn xin việc làm trong vai trò thư kí giám đốc. Hồ sơ của cô đã được chúng tôi tiếp nhận. Chúng tôi hẹn cô 8 giờ sáng mai đến phỏng vấn tại phòng nhân sự ở lầu 2, thuộc trụ sở chính số xx đường Trương Định, phường 8, Quận 3. Mong cô sắp xếp thời gian đến đúng giờ hẹn.

- Dạ, em biết rồi ạ, xin cám ơn chị rất nhiều!

- Ok, vậy tôi chào cô.

- Dạ, em chào chị ạ!

Kết thúc cuộc trò chuyện, cô bừng tỉnh 2 con mắt. Đầu óc không hề cảm thấy đau nhức vì hôm qua cũng đã uống kha khá rượu như mọi khi. Ối dồi ơi tía má ơi! Cuối cùng cô cũng được gọi đi phỏng vấn rồi. Sau cả tháng trời nay thất nghiệp đói vêu cả mỏ. Công tình lớn nhất là của thằng anh 2 Trần Phái Võ Đang của cô, đã giới thiệu và hối thúc cô đi nộp đơn ở tập đoàn này.

Mặc dù không biết có qua được vòng phỏng vấn hay không, nhưng thôi kệ. Coi như cũng được coi là có may mắn, vì hồ sơ của mình được tập đoàn đó xem xét tới, trong 1 đống hồ sơ xin việc cao ngất ngưởng mà hôm bữa cô đã thấy ở nơi đó. Hí hí, đêm nay phải hú con Mập qua làm vài lon ăn mừng mới được. À mà quên, bậy rồi, bậy rồi! Phải giữ tinh thần tỉnh táo và tràn đầy sức sống để mai tiến lên đường đi đánh giặc mới được! Hí hí hí.

Nói đến chuyện đi xin việc làm, cô cũng đã từng làm ở 3 nơi trong vai trò thư kí giám đốc, từ lúc ra trường được 1 năm tới nay chứ ít gì. Họ nhận cô ngay 1 phần vì CV xin việc của cô cũng kha khá, và nhất là do nhan sắc và hình thể của cô quá hoàn hảo. Nhưng không hiểu sao éo le ở chỗ, cô đi làm cả 3 nơi được vài tháng, y như rằng cũng gặp trục trặc và sự cố dẫn đến phải nghỉ việc.

Công ty thứ nhất, mới vô được 1 tháng, công ty bị cháy xưởng kho ở dưới khu công nghiệp Tân Uyên - Bình Dương. Bà Hoả thiêu rụi tất cả khiến cả công ty khốn đốn, thiệt hại tài sản trầm trọng rồi dẫn đến phá sản. Banh chành nguyên cái công ty được chị giám đốc cất công gầy dựng suốt mười mấy năm nay.

Công ty thứ 2 cô làm được 2 tháng, giám đốc đang làm bị đột tử, chết ngay trên bàn làm việc. Cả công ty như rắn mất đầu, nháo nhào lộn xộn. Vợ giám đốc thay chồng đứng ra cai quản, cuối cùng không hiểu sao quyết định thay lại toàn bộ nhân sự, làm mới công ty. Thế là cô “out”. Con mẹ đó đãng hậu thiệt sự!

Công ty thứ 3, thử việc được 1 tháng nhưng cô bị ông giám đốc tuy già lại rất mất nết, tối ngày nhìn chằm chằm vào ngực và mông cô. Có hôm tìm cớ tăng ca cho trễ, tí nữa là cô bị cha già đó đè ra hϊếp da^ʍ ngay trong phòng làm việc. May thay đã được con Mập đào tạo cho vài chiêu trong tình huống cấp bách, cô may mắn thoát nạn và hôm sau nộp đơn xin nghỉ ngay lập tức.

Cô đang bảo, công ty thứ 4 này lỡ có nhận cô vào làm và xảy ra biến cố gì nữa. Cô sẽ nghe theo lời của con Mập. 1 là đăng kí đi học đào tạo làm “ lơ máy bay”- tiếp viên hàng không, có thể bay đây bay đó đi du ngoạn các nước. Hay về quê xin tía má tí vốn mở đại cái shop quần áo, tự mình làm mẫu “livestream“ bán hàng luôn vậy.

Ngồi dậy vệ sinh cá nhân sạch sẽ, mở tủ lạnh đập đại cái trứng ốp la với pate ăn qua loa cho qua bữa sáng. Cô trở về phòng mở ti vi coi tí phim bộ hay theo dõi, nhưng trong lòng chợt nhớ đến anh và sự việc hôm qua. Rồi cô lại đứng dậy, mở hộc tủ cạnh bàn máy vi tính, chuyên chứa những đồ kỉ niệm lặt vặt khi xưa của mình. Trong đó có chứa chai nước hoa mà anh đã đưa cho cô năm đó, để cô có thể hít mùi hương thân thuộc, thường xuyên toả ra trên cơ thể anh. Vì mùi hương này đã giúp cô hết gặp tình trạng say xe khi đi xe hơi và xe du lịch. Cẩn thận mở nắp chai và hít nó lại lần cuối để ôn lại chút kỉ niệm. Cô để nó lại vào ngăn nhưng tít ở trong góc khó thấy nhất. Tạm biệt nhé, chàng trai đã bên cô năm ấy!

Sáng hôm sau cô dậy thật sớm, mặc dù đêm qua khá khó ngủ, phải lăn lộn qua lại mãi mới vô giấc được. Kiếm bộ đồ công sở sạch sẽ thơm tho bận lên người, “make up” sương sương cho mặt mày tươi tắn tí xíu, rồi dắt con SH Mode ra cửa chuẩn bị lên xe xuất phát. À quên, mém nữa quên khoá cửa nhà.

Đến toà nhà của công ty, cô xuống hầm gửi xe, lên bàn tiếp tân báo cáo rồi được hướng dẫn bấm thang máy lên phòng nhân sự ở lầu 2. Trước cửa phòng có rất nhiều người, nam nữ có đủ, đang ngồi xếp hàng chờ được gọi tên để vào phỏng vấn. Phải chừng sau nửa tiếng chờ đợi trong hồi hộp, chị thư kí mới bước ra gọi tới tên cô mời vào phòng.

Hỏi cô có run không? Thề là đã toát hết mồ hôi tay rồi. Tối qua, cô cũng đã cúng kiếng thắp nhang ông Thần Tài, Thổ Địa đĩa heo quay với con tôm càng. Mong 2 ông thương tình giúp cô có công ăn việc làm ổn định. Như thế 2 ông mới có thịt thà hay cao lương mỹ vị để hít. Chứ để cho cô thất nghiệp dài dài như vầy hoài, đến chuối cũng không có mà cúng cho 2 ông ăn đâu.

Khi cô mở cửa phòng bước vào, có 3 người ngồi ở vị trí phía xa kia như quý Toà thẩm án. Cô cúi đầu chào họ rồi ngồi vào ghế đối diện đã được hướng dẫn. Nhưng sao kì lạ, 2 bà chị có tuổi thì ngồi 2 bên, còn cái ghế dựa to đùng chính giữa trung tâm kia, lại xoay lưng lại, có ý không cho cô trông thấy mặt người ngồi. Thiệt á, người gì đâu mang tiếng lãnh đạo mà bất lịch sự quá chừng. Trong lòng cô thầm rủa, nhưng khuôn mặt lại ra sức tỏ vẻ mình là người chuyên nghiệp các kiểu đồ.

- Chào em, em hãy giới thiệu đôi chút về mình.

Bà chị ngồi phía bên phải lên tiếng hỏi cô trước. Nói chứ cô đã có tí kinh nghiệm khi đi phỏng vấn rồi, nên ráng bình tĩnh, dõng dạc giới thiệu tên tuổi, trình độ học vấn và kinh nghiệm của bản thân cách rành mạch, chi tiết và đầy đủ. Lúc này bà chị ngồi phía bên trái gật gù khi cô vừa dứt giọng trả lời, mới bắt đầu đi vô phần phỏng vấn:

- Tốt, vậy em có thể cho chị biết, với kiến thức và kinh nghiệm của bản thân. Nếu được trúng tuyển vào vị trí thư kí của giám đốc. Em sẽ giúp gì được cho tập đoàn của chúng tôi?

Cô nhanh chóng xử lý nhanh dữ liệu trong đầu, chớp mắt 1 cái rồi tự tin trả lời:

- Em nghĩ với kinh nghiệm và trình độ học thức của bản thân. Nếu được trúng tuyển vào quý tập đoàn, em nghĩ em đã giúp cho quý tập đoàn có thêm 1 nhân viên mới.