Chương 30: Anh Thật Biết (H Nhẹ)

Thập Nguyệt hốt hoảng kêu lên, tìm vị trí rồi nhắm chuẩn bụng ngón tay của người đàn ông lên hoa tâm, một chân duỗi ra gác lên người Phong Dư bắt đầu nhẹ nhàng cọ xát. Ngón tay với những khớp xương nhô ra vô tình chạm vào huyệt mềm mập mạp của cô. Lòng bàn tay đang nhéo chăn của cô đã túa đầy mồ hôi.

Chỗ đó càng lúc càng trơn, nước nôi giàn giụa, cô cảm giác đã chảy thành sông.

Mật dịch của cô chảy vào trong lòng bàn tay của người đàn ông, cả một vùng đó đều trở nên ướt đẫm. Cô muốn anh thò vào khuấy đảo một chút nhưng lại sợ đánh thức anh.

Chơi đùa ngón tay anh xong, ham muốn của cô đã hoàn toàn bị khơi lên. Thập Nguyệt cởϊ qυầи áo, đặt cặp bồng đào tròn trịa mềm mại lên mặt Phong Dư, niết bầu vυ" rồi cọ vòng vòng nhũ hoa lên cánh môi ah. Làm thế như thể Phong Dư đang liếʍ vυ" cô vậy.

Cô thích đàn ông chơi đùa bầu vυ" của mình, như vậy sẽ khiến cô càng hưng phấn hơn.

Bên dưới đã bắt đầu chảy nước hơn nữa ngày càng nhiều. Cô cúi đầu nhìn nước nhỏ giọt lên bụng nhỏ của người đàn ông.

"Này Phong Dư, anh muốn uống không?"

Bên dưới thật sự rất ngứa, cô rất muốn duỗi tay sờ thử nhưng sợ hãi vừa sờ đã tiết. Hiếm khi có được cơ hội, cô còn chưa chơi đủ đâu.

Thập Nguyệt đứng dậy, nhìn Phong Dư nhíu mày càng chặt cẩn thận nhắm cửa mình chính xác vào miệng người đàn ông.

Anh đang nhắm chặt miệng, màu đỏ thắm bên trên trông gợϊ ȶìиᏂ.

Chỉ mới dán lên thôi mà cô đã liên tục thở dốc, kí©h thí©ɧ thị giác càng thêm mãnh liệt, cả người y như có hàng trăm chú kiến đang gặm cắn cô, cắn nuốt ý chí của cô từng chút một.

"Liếʍ tôi được không? Phong Dư... Ưʍ... Ô... Anh thật biết liếʍ...

Hai tay Thập Nguyệt gần như mất sức, chốc chốc lại cọ lên cánh môi anh rồi tưởng tượng đầu lưỡi mềm mại của anh đang liếʍ mở môi thịt của cô ra sao, chui vào trong khe suối, sau đó gặm cắn thô bạo làm cô vừa nóng vừa trưởng.

Những sợi dâu thô cứng bên mép chốc lát lại chạm vào cửa mình non mềm của cô. Thập Nguyệt siết chặt ga trải giường, dường như muốn anh ngậm vào trong thì mới chịu.

Lúc này Phong Dư như thể cảm nhận được dị vật trên môi, bất giác vươn đầu lưỡi, dường như không hài lòng lắm với hương vị này nên ngậm miệng lại.

"A... Um..."

Cả người Thập Nguyệt run lên, bên trong nhanh chóng co rút hơn hai chục cái, nước nhỏ tí tách lên gương mặt mê người của Phong Dư.

Cô ngồi xổm nửa ngày mới dịu bớt dư vị cao trào.

Thập Nguyệt nằm bên cạnh Phong Dư, há to miệng thở dốc. Cô quay đầu, thế nhưng đầu giường của anh không có khăn giấy, chỉ đành dùng quần cộc để lau bên dưới, nhưng nói đó càng lau càng trơn.

Ngắm nhìn gương mặt của Phong Dư, ngón tay cô quệt chút mật dịch rồi nhét vào trong miệng anh.

Cô nhớ tới tư vị đầu lưỡi của anh lúc nãy.

Ánh mắt Thập Nguyệt trở nên nóng bỏng, nhìn đến nổi lửa.

"Ngon không?” Cô cố nén ham muốn lại rục rịch trong lòng, híp mắt nói: "Chuyện này không thể trách tôi được, là anh câu dẫn tôi trước.

Thập Nguyệt gối đầu lên cánh tay ngắm Phong Dư. Cô nghĩ ánh mắt mình nhất định xen lẫn oán trách cùng hờn dỗi.

"Nước."

Cô đang ngắm đến thẫn thờ thì lập tức tỉnh táo lại bởi câu này của Phong Dư, vội vàng mặc quần áo rồi đứng dậy, đi chân trần đến phòng khách rót nước ấm cho anh.

Thập Nguyệt đỡ người lên, đối phương vẫn nhắm mắt uống nước. Cô sờ trán anh thì thấy đã hạ sốt, sau đó lấy điện thoại ra xem giờ, bốn giờ sáng.

Mí mắt đánh nhau cộng thêm vừa rồi hao tổn tinh lực, cả người buồn ngủ đến gật gà gật gù.