Chương 31: Anh (H) 1

Cô dứt khoát nằm xuống bên cạnh Phong Dư ngủ, dù sao giường rộng như thế, cô cài báo thức. Cùng lắm ngày mai nhân lúc anh chưa dậy thì chạy trước.

Hơn nữa giờ này, cô đi đâu gọi xe bây giờ.

Thập Nguyệt đắp chăn cho Phong Dư xong cũng nhắm mắt lại.

Nửa đêm, Thập Nguyệt bị tiếng thở dốc bên tai đánh thức. Cô mở mắt ra thì thấy gương mặt kia của anh gần ngay trước mặt.

Mặt Phong Dư đỏ bừng.

Miệng thở dốc nặng nề.

Không phải đã hạ sốt rồi à?

Thập Nguyệt mơ màng đưa tay đặt lên trán anh, vừa nhấc tay đã phát hiện không biết quần áo mình bị cởi sạch từ lúc nào. Lúc này cô và Phong Dư đang trần trụi ôm lấy nhau, đôi thỏ ngọc trước ngực mềm mại dán lên l*иg ngực của người đàn ông.

Lẽ nào Phong Dư đã cởϊ qυầи áo cô?

Nhưng chẳng mấy chốc cô đã loại bỏ suy nghĩ này, hơi nóng một chút, có lẽ cô tự cởi đấy.

Để tránh xấu hổ, cô quyết định bây giờ dù có đi bộ cũng phải về trường trước, thà cô chết còn hơn khi phải đối mặt với anh trong tình huống ngượng ngùng như này.

Ngay lúc cô đứng dậy mới phát hiện một bàn tay của Phong Dư đang giữ chặt trên eo cô. Cô vừa động là anh cau mày, nhiệt độ cơ thể anh cao hơn cô rất nhiều, bàn tay đặt trên eo như sắp làm cô tan chảy.

Thập Nguyệt thử mấy lần, đột nhiên đúng lúc này, cô cảm thấy có một đồ vật cứng rắn thẳng đứng chọc vào bụng nhỏ của cô.

Tên đàn ông thối này làm một giấc mộng xuân gì, vậy mà ngủ đến cứng lên.

Thập Nguyệt cau mày, nhìn biểu cảm khó nhịn của người đàn ông, vừa cọ vào trong ngực của cô, vừa phát ra từng tiếng nức nở.

Cô cố gắng hết sức muốn làm lơ đi vật cứng nóng bỏng ở trên bụng, nhưng nó vẫn nhảy lên biểu hiện ra sự tồn tại của bản thân.

Một khát vọng quanh quẩn trong đầu của cô.

Tuy rằng cô biết đây là một sai lầm, đây đúng thật là một sai lầm, nhưng vẫn há miệng ngậm lấy anh.

Phong Dư thở hổn hển kêu lên.

"A...."

Giọng nói của anh kí©h thí©ɧ màng nhĩ của cô, khiến cô có ảo giác vụиɠ ŧяộʍ Thập Nguyệt vươn đầu lưỡi hồng hào, kỹ xảo liếʍ một lần, sau đó nuốt toàn bộ cây vào. Lôиɠ ʍυ của anh nhẹ nhàng chạm vào má của cô, mang theo ngứa ngáy ướt mềm.

Thập Nguyệt dùng kỹ thuật co rút lại hai má lại, đầu lưỡi bọc trong thân thịt liếʍ liếʍ. Trong không khí phát ra âm thanh nước bọt ướŧ áŧ.

Tinh khí của Phong Dư sạch sẽ, màu sắc không tối, kết cấu mềm mại, kích thước to lên tương đối đáng kể, Thập Nguyệt không nuốt được, chỉ đành một tay vịn vào gốc, cổ họng lại nông sâu nuốt vào.

"A.... um..."

"Đừng... Không muốn .."

Đỉnh đầu truyền đến tiếng Phong Dư thở dốc càng lúc càng lớn hơn, Thập Nguyệt thật sợ anh đột nhiên tỉnh lại, dù sao đây là nhà người ta, thân thể quý báu, người khác không thể chạm vào.

Thập Nguyệt liếʍ đến hai má chua xót, cứ như đã qua hơn nửa giờ, cô cảm giác má mình sắp bị trật quai hàm rôi.

Nếu không bắn ra, cô thật sự muốn từ bỏ, mẹ nó.

Cô đặt ngực của mình trên đùi của anh, đầu ngực được kí©h thí©ɧ, khuôn mặt của cô ửng đỏ lên, lần nữa cảm nhận.

Ngực cọ xát lên xuống dưới chân anh, khoang miệng cũng nhanh chóng phun ra nuốt vào. Sau khi cô dùng hết vốn liến liếʍ mυ"ŧ, trọc khí hạ thân của Phong Dư càng ngày càng nặng, cô biết anh sắp ra rồi, vì thế hai má mạnh mẽ hít một cái, đầu lưỡi cuốn qua đỉnh đầu.

Cuối cùng toàn thân anh co rút bắn ra trong miệng cô, có hơn mười luồng, cô suýt nữa nôn mửa.

Tên đàn ông chó này, là tồn tại cả đời ư?

Thập Nguyệt bị sặc đến suýt nữa nôn, vì để dọn dẹp thuận tiện, cô ngậm hết ở trong miệng, sau đó chạy đến phòng vệ sinh nôn ra.