Chương 33: Phụ Nữ Là Sự Phiền Phức

Thập Nguyệt nhanh chóng trả lời tin nhắn, nghĩ đến khuôn mặt của Phong Dư kia, lông mày nhíu thành một đường.

"Em không có chuyện gì là tốt rồi" Giản Lăng trả lời.

Nghĩ đến âm thanh dịu dàng của Giản Lăng, trái tim của Thập Nguyệt lại giật giật một chút.

"Anh đang quan tâm đến tôi sao?" Cô hỏi.

"Thập Nguyệt, tôi không có ý gì khác.

Thập Nguyệt cầm điện thoại di động, "Tôi biết anh không có ý gì khác, tối hôm qua có hơi tịch mịch một chút, cho nên...

Nằm trên sô pha, Thập Nguyệt suy nghĩ một chút: "Tôi rất nhớ anh, còn anh thì sao? Có nhớ tôi không?"

Cầm điện thoại di động, vừa phát xong cô liền hối hận, trêu chọc Giản Lăng hình như đã trở thành thói quen, nhưng lúc này đây, bọn họ không phải có thể quan hệ mập mờ.

"Tôi có thể tới tìm em không?"

Một lúc lâu sau, bên kia lại gửi tới một tin nhắn.

Nhìn dòng chữ này, Thập Nguyệt có chút mê mang, nhưng càng nhiều là đắc ý.

Ít nhất chứng minh cô còn có mị lực khiến Giản Lăng nhớ mãi không quên.

Thập Nguyệt lại mở WeChat phỏng đoán dòng chữ kia.

Tôi có thể đến tìm em không?

Anh tìm tôi làm gì?

Tôi có thể làm gì?

Tinh thần của Thập Nguyệt không yên, Giản Lăng quả thật khiến cho cô lâng lâng, người kia mặc dù bề ngoài nhìn qua ôn nhu dịu dàng, nhưng bên trong là một cổ quật cường muốn chết, mỗi khi nhìn thấy anh ta vì mình mà làm một ít chuyện không muốn làm, trong lòng cô luôn sinh ra một cảm xúc đặc biệt.

Ánh mắt của anh ta nhìn cô luôn chứa đựng sự dịu dàng và thâm tình, cô không thể không thừa nhận đã từng đặt tình cảm trên người anh ta.

Chỉ là, yêu đương với soái ca luôn phải trả giá đắt, cái giá này chính là thật lòng thường sẽ bị giẫm đạp trên mặt đất, hết lần này tới lần khác cô còn tưởng rằng có được tình yêu.

Buồn cười đến cực điểm.

Cô sẽ không cho người đàn ông này cơ hội để làm tổn thương cô lần thứ hai.

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Thập Nguyệt mới ra khỏi cửa, đi qua một con hẻm nhỏ, Thập Nguyệt bị người đánh, hai ba tên đàn ông to lớn, túm lại không phân biệt đánh cô một trận.

Ngày hôm sau Thập Nguyệt mang theo vết thương trên khuôn mặt, cô một mình nức nở bên cửa sổ trong bệnh viện nửa ngày.

Thập Nguyệt cắn môi, cầm thuốc bác sĩ kê vừa đi tới cửa bệnh viện, vừa đi ra đã nhìn thấy chiếc SUV màu đen to lớn kia.

Cô có thể gặp anh ở đây sao?

Tháng Mười đi đến ven đường, ôm bụng bắt taxi. Cô cũng không muốn bị anh nhìn thấy trong bộ dạng này.

Bên trong xe, Phong Dư một tay chống cằm, vẻ mặt bình thản, nhìn người cách đó không xa.

Hôm qua cô đã chăm sóc anh một đêm. Kết luận hình như là như vậy.

Anh cọ lên người cô...

Không, không có khả năng, anh chỉ là cảm mạo lại đi uống say, huống hồ anh vốn không có du͙© vọиɠ gì đối với chuyện kia.

Vẻ mặt của Phong Dư tâm sự, nghe được tiếng mở cửa, cửa phụ bị mở ra, Chư Tử Bình khập khiễng đi vào.

"Lấy được thuốc rồi, đi thôi" Thắt dây an toàn, anh ta nhìn thoáng qua Phong Dư: "Đến phòng làm việc?"

Phong Dư gật đầu.

Chư Tử Bình muốn hút thuốc, nhưng nhìn thấy khuôn mặt kia của Phong Dư lại nhịn xuống, anh ta sờ sờ cằm: "Hai ngày nữa phải đến ngoại ô, chân này của tôi nếu không tốt thì chỉ có thể để ngài đi cùng đám người Trần Ly."

Phong cùng liếc anh ta một cái: "Vết thương ngoài da, ngày mai sẽ đóng vảy"

"Nhìn vết thương ngoài da, bên trong có thể bị thương gân động cốt, tác phẩm cuối cùng trong tháng này, đây chính là tác phẩm muốn đưa sang Anh dự thi, tôi còn có chút căng thẳng"

"Đúng rồi, hình như tôi vừa nhìn thấy tiểu Thập Nguyệt"

Nhắc tới Thập Nguyệt, con ngươi của anh ta vừa chuyển chú ý đến biểu cảm của Phong Dư, lần trước hai người ở trong phòng làm việc giải quyết "ân oán cá nhân" bị toàn công ty vây xem cũng đủ chấn động.