Chương 34: Thật Sự Là Anh Cọ Xát Cô 1

Chư Tử Bình thờ ơ nói: "Tôi thấy tiểu Thập Nguyệt bị thương rất nghiêm trọng, nếu không ngài dành chút thời gian đi xem thử?"

"Tôi xem cô ấy làm gì?"

"Các ngài không phải sao?"

"Không phải"

Phong Dư phủ nhận: "Cậu biết tôi không quan tâm đến những cái này, phụ nữ quá phiền phức"

Chư Tử Bình gật đầu, lưu ý cười nói: "Phụ nữ đúng thật là phiền phức" Anh ta dừng lại và nói tiếp: "Nhưng người đàn ông chỉ thích gây phiền phức cho mình"

Phong Dư hiếm khi thảo luận vấn đề nam nữ với anh ta, Chư Tử Bình xoay người một chút, nhất thời hứng thú: "Khoảng thời gian trước tôi nghe nói Lâm Lôi đã trở về, nghe nói đọc thạc sĩ quản trị kinh doanh gì đó, năm đó tôi đã cảm thấy cô ta thích ngài rồi, bây giờ thì sao, ngài không cảm nắng với Tiểu Thập Nguyệt, vậy Lâm Lôi thế nào?"

Chư Tử Bình nói xong, chậc chậc miệng, hình như nhớ tới chuyện vui vẻ gì đó: "Lâm tiểu thư này mặc dù kiêu ngạo một chút, nhưng người ta là tiểu công chúa thật, kiêu ngạo thì kiêu ngạo đi, hai người một người không có đầu óc một người thì không hứng thú, tôi xem trời sinh là một cặp."

Nghe được lời của Chư Tử Bình, Phong Dư nghiêng đầu, nhướng lông mày lên: "Tôi không hứng thú khi nào?"

"Ấy, ngài sẽ không cảm thấy tính cách của mình đặc biệt nóng nảy"

Chư Tử Bình cười nhạo: "Hai chúng ta quen biết lâu như vậy, mặc dù các phương diện của ngài đều tốt hơn tôi, nhưng về phương diện phụ nữ, anh thật đúng là không được."

"Nghe em trai khuyên, nên tìm một người phụ nữ, tìm phiền phức cho mình, cuộc sống cũng điều chế một chút"

Phong Dư phanh gấp một cái, sắc mặt càng ngày càng đen: "Lâm Lôi chỉ là bạn bè của tôi."

Buổi tối về đến nhà, Phong Dư định lấy ga mền đi giặt khô, vừa lấy gối ra, bên trong xuất hiện hai cái khuyên tai màu tím nhạt.

Cầm hai món trang sức tinh xảo kia đặt ở trước mắt nhìn một chút, vừa định chụp ảnh gửi cho Thập Nguyệt, bảo cô đến lấy, mới nhớ tới vừa mới xóa bạn tốt của cô.

Quên đi, ném đi.

Phong Dư đứng bên cạnh thùng rác, nhìn hai bông tai, cẩn thận vuốt ve.

Rung động trong lòng bao trùm toàn thân. Đây là cảm giác đã lâu không xuất hiện.

Đêm qua, cứ như có một giấc mộng xuân. Nửa dưới của anh chen vào một chỗ ấm áp, nơi đó ướŧ áŧ mềm nhũn, hút lấy anh, không ngừng nhúc nhích, từng chút từng chút lớn lên, cứng lại, giống như là rút linh hồn đi.

Muốn...vả miệng...

Càng nghĩ anh cảm giác nửa dưới sưng lên càng mãnh liệt, anh đã hoàn toàn cứng lên, đi đến phòng vệ sinh, vốn định tắm nước lạnh để cho mình bình tĩnh, nhưng cỗ khô nóng kia thế nào cũng không đè xuống được.

Anh vươn tay, dựa vào nửa ngày.

"Đồ rác rưởi này. Một chút thiên phú vẽ tranh cũng không có"

"Mày không nên sinh ra, vì sao mày không đi chết đi?"

Âm thanh trong đầu không ngừng vang lên, khiến cho tay của anh rụt trở về, thở hổn hển, mặt càng nghẹn càng đỏ.

Phong Dư ở trong phòng tắm trong một hồi lâu, lâu đến mức quên mất thời gian.

Anh đã cọ cô...

Anh đã cọ cô.

Lúc anh xuất hiện ở cửa căn hộ của Thập Nguyệt, bây giờ đã mười một giờ tối.

Vốn là tới trường học tìm cô, nhưng Liễu Yên nói cô đi thuê phòng trọ.

Phong Dư cầm hai cái bông tai kia, ấn chuông cửa.

Chỉ chờ vài giây, anh lại cảm giác chờ rất lâu.

Anh hoàn toàn không cần phải đến đây, hành vi này rất bất thường.

Phong Dư hình như ý thức được, cho dù có lý do anh cũng tuyệt đối không nên đến. Anh xoay người muốn đi, nhưng vừa đến cửa thang máy, cửa đã mở ra.

Ánh mắt hai người giao nhau, đều ngây ngẩn cả người.

Trên mặt Thập Nguyệt bôi thuốc mỡ, khuôn mặt vốn hồng nhuận lúc này có vẻ có chút tái nhợt.

"Sao chú lại ở đây?" Thập Nguyệt dựa vào vách tường, ôm bụng, nhìn sơ rất không thoải mái.