Chương 35: Thật Sự Là Anh Cọ Xát Cô 2

Phong Dư im lặng một lúc lâu, nói: "Trả lại cho cô."

Anh đặt bông tai vào tay.

Thập Nguyệt nhìn thoáng qua, để tránh cấn tai, lúc ngủ cô có thói quen tháo khuyên tai. Cảnh tượng tối hôm qua ngủ ở nhà Phong Dư lại hiện lên trong đầu, Thập Nguyệt ho nhẹ một tiếng, đưa tay lấy trong lòng bàn tay anh.

Đầu ngón tay hơi lạnh kia gãi qua lòng bàn tay, dâng lên một cỗ ngứa ngáy. Trên người cô có mùi thuốc mỡ nhàn nhạt bay tới, xen lẫn một chút hương sữa, khi cô không xịt nước hoa, mùi cơ thể quả thật có chút sữa. Phong Dư suy nghĩ.

Thập Nguyệt nói lời cảm ơn, chuẩn bị đóng cửa.

Phong Dư giao đồ xong sẽ rời đi, anh vốn dĩ đã lên kế hoạch như vậy, nhưng khi anh vừa chuẩn bị xoay người, phát hiện giày da nam đặt ở cửa.

Có một người đàn ông ở trong đó?

Phong Dư đứng ở cửa nửa ngày, đột nhiên mở miệng nói: "Không mời tôi vào uống một ly sao?"

Câu hỏi của anh rõ ràng khiến cả hai cùng ngạc nhiên.

Thập Nguyệt cũng nhận ra sự bất thường.

"Để hôm khác vậy, không tiện" Thập Nguyệt tùy tiện nói.

Ngay lúc cô đang nói chuyện, Phong Dư đã đẩy cửa ra đi vào.

Anh thậm chí vươn tay nâng hai vai cô một chút, nghiên qua từ bên cạnh cô.

Thập Nguyệt nhất thời đỏ mặt.

Cô hiếm khi đỏ mặt.

Vóc dáng của Phong Dư cao, căn hộ chưa đầy sáu mươi mét vuông này trong mắt anh có chút quá chen chúc. Anh nhìn vào trong, trong phòng khách quả nhiên có một người đàn ông đang ngồi, khuôn mặt thanh tú, sắc mặt dịu dàng.

Có vẻ như đây là loại yêu thích của người phụ nữ này.

Trong nhà không có dép nam dự phòng, Thập Nguyệt đành phải mang giày cho Liễu Yên đến trước mặt Phong Dư.

Một đôi dép màu hồng.

Phong Dư nhíu mày, quan sát nửa ngày, cuối cùng rất không tình nguyện mang vào.

Phong Dư và Giản Lăng ngồi ở phòng khách, Phong Dư mặc dù không nhìn anh ta, nhưng ngũ quan quá mức mị hoặc kia rất khó khiến cho người ta xem nhẹ sự tồn tại của anh ta. Giản Lăng sờ sờ mũi, khí thế phát ra người lạ xung quanh không được tiến vào, khiến cho tâm tình của anh ta trở nên căng thẳng.

Anh ta cẩn thận ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, khí chất quý phái kia được bộ âu phục cắt tỉa độc đáo làm nổi bật vô cùng nhuần nhuyễn, chẳng những không cứng nhắc ngược lại lộ ra vài phần bất kham. Cánh tay áo trên áo sơ mi, anh ta chỉ nhìn thấy trên người anh trai của Lâm Lôi, không biết là thương hiệu gì, chỉ riêng đá quý và đường vân được thiết kế tinh xảo kia chắc chắn là hàng cao cấp mà người bình thường không thể dùng được.

Anh ta không biết bên cạnh Thập Nguyệt lại có bạn bè như vậy.

"Anh là bạn của Thập Nguyệt sao?" Anh ta mở miệng nói, âm thanh cẩn thận và quen thuộc.

Phong Dư chuyển mắt lên người anh ta, nói không phải.

Con ngươi của anh có màu nâu sẫm, ánh mắt thâm sâu lộ ra vài phần khí tức nguy hiểm.

Không biết có phải là ảo giác của Giản Lăng hay không, anh ta luôn cảm thấy người đàn ông này tràn ngập địch ý với anh ta.

"Cô ấy là bạn cùng lớp của cháu tôi. Tôi đến đây để trả lại đồ."

Ánh mắt của Phong Dư rơi vào trên mặt người đàn ông, chậm rãi nói. Cứ cảm thấy hình như đã gặp anh ta, nhưng ở đâu thì không nhớ được.

Anh cúi đầu nhìn dép lê nam dưới chân Giản Lăng, ánh mắt trở nên tối tăm. Anh điều chỉnh tư thế ngồi, cư như là trên ghế sofa có đinh, ngồi thế nào cũng không thoải mái.

Thập Nguyệt bưng tới hai ly nước đặt ở trước mặt bọn họ, sau đó ngồi ở một bên ghế sofa cầm một quyển sách ảnh xem.

Cô không muốn phản ứng với hai người bọn họ.

Một Giản Lăng bắt được phú bà là nhanh chóng chia tay với cô, một Phong Dư mỗi lần thoải mái đều phải nhục nhã cô một phen.

Cô có thể nói gì, không có gì để nói cả.