Chương 37: Xuất Hiện 1

Trong lòng Thập Nguyệt lẩm bẩm, không phải Phong Dư đạt phát thú tính muốn làm cô...

Thập Nguyệt quay lại định chạy. Phong Dư hai bước đi tới kéo cổ tay cô đã đẩy người vào.

Phong Dư rũ mắt, mấy ngày nay anh đã làm quá nhiều chuyện khác thường, anh đã không kịp suy nghĩ kỹ đạo lý trong đó.

Anh không phải chưa từng bị người cưỡng hôn, cũng nhiều lần bị người ta bày trò leo lên giường, chỉ là những người đó nhận được giáo huấn đủ để cho các cô vì hành vi của mình mà hối hận cả đời.

Thập Nguyệt không phải không có lịch sử đen tối, cô bôi đen hệ thống ban giám hiệu nhà trường để thay đổi thành tích cuối kỳ, nhiều lần vì tiền thay người cõng nồi vào cục, cản trở công lý...

Đừng nói trở thành họa sĩ, có thể thuận lợi tốt nghiệp cũng phải có bản lĩnh ngập trời.

Hắn tuyệt đối không nên dung túng cô xuất hiện trước mặt, đây đã là cực hạn.

Đôi mắt của Phong Dư rơi vào cổ của cô, bình tĩnh nói: "Người đánh em, đã mang tới cho em"

Nghe nói như vậy, Thập Nguyệt đầu tiên là trầm mặc, một lúc lâu sau quay đầu lại nhìn anh một cái.

Cô muốn hỏi anh rốt cuộc đang làm cái gì, vì sao đột nhiên lại đối với cô như vậy, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về.

Thập Nguyệt nhìn ba người đàn ông to lớn ở trên mặt đất, tiến đến hắn thấp giọng nói: "Chú làm sao tìm được bọn họ? Nếu không chúng ta vẫn nên đi đi, tôi sợ bị trả thù." Ai biết bọn họ có phải là kẻ liều mạng hay không.

Cô ngẩng đầu nhìn Phong Dư, người đàn ông hơi ngẩn ra.

Phong Dư nhấc cổ áo cô kéo nàng trở về, hạ giọng nói: "Tôi cam đoan bọn họ sẽ không trả thù."

Nói xong anh nhặt một cây gậy bóng chày trên mặt đất đưa cho Thập Nguyệt.

Gật đầu ra hiệu.

Thập Nguyệt nhìn anh lại nhìn cây gậy trong tay, run rẩy nhận lấy.

"Tại sao bọn họ lại đánh tôi?"

Thập Nguyệt ngẩng đầu hỏi.

"Em có thể hỏi một chút."

Cánh tay của người đàn ông khoanh chéo ở trước ngực, ánh mắt trầm tĩnh. Dường như đã biết câu trả lời từ lâu.

Thập Nguyệt cho mình to gan, đi qua đá người đàn ông trên mặt đất một cái, âm thanh cũng có vài phần khí thế: "Này, mấy người vì sao lại đánh lén tôi?"

Nghe như vậy, người đàn ông trên mặt đất ấp úng, bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, né tránh không nói gì.

"Hỏi mấy người đấy"

Giọng nói giận dữ của Phong Dư vang lên ở phía sau, áo sơ mi màu đen của anh đã được tháo ra đến nút thứ tư, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện.

Khi anh chống thắt lưng đi tới, khuôn mặt kia đã bị một đôi giày da màu nâu đè ở phía dưới, lại dùng sức nghiền nát.

Phong Dư cúi người, cánh tay chống ở đùi, bởi vì động tác của anh, tóc ở trán bị rối tung, kính mắt che nửa kia, khiến cho người ta nhìn không rõ ánh mắt của anh.

Thập Nguyệt ôm gậy bóng chày ở trước ngực, sững sờ chứng kiến tất cả, lúc này bộ dạng của Phong Dư nhẫn tâm, khiến cho cô hăng hái.

"Tôi nói tôi nói"

Bọn họ la hét cầu xin tha thứ, nhìn thoáng qua Thập Nguyệt, sau đó nói ra ngọn nguồn.

Thập Nguyệt và Phong Dư lên xe, vốn báo thù hẳn là vui vẻ, nhưng trong lòng lại rầu rĩ.

Lần đầu tiên bởi vì trêu chọc đàn ông mà bị giáo huấn, không cần khuôn mặt này nữa.

Cô quyết định rồi, nếu để cô nhìn thấy người phụ nữ kia, cô nhất định sẽ đánh cô ta. Không giữ được người đàn ông của mình còn đi tìm bạn gái cũ gây phiền toái, đây là cái gì, thổ phỉ sao.

Cô lười biếng nhìn Phong độ một cái, cố gắng giả vờ như không quan tâm đến vấn đề này hỏi: "Làm sao chú tìm thấy bọn chúng vậy?"

Khuôn mặt của Phong Dư không biểu lộ cảm xúc, thản nhiên nói: "Em không cần phải biết"