Chương 38: Xuất Hiện 2

Thập Nguyệt ngồi ở ghế phụ, hai tay ôm trước ngực. Đối với chuyện Phong Dư giúp cô ra mặt, cô quả thật rất cảm kích, nhưng mà anh nhất định phải phát biểu loại hai trăm năm mươi phần trăm tổng tài bá đạo này sao, cô thật sợ có một ngày sẽ không nhịn được mà tát cho anh hai cái bạt tai.

Thấy cô không nói gì, một lúc lâu sau, Phong Dư hạ thấp giọng hỏi cô: "Sau này còn dám sao?"

Thập Nguyệt sờ sờ bả vai, lười nhác nhích tới nhích lui: "Không bai giờ trêu chọc nữa." Ngoại trừ cậu.

Nửa câu sau bị cô nghẹn trở về trong lòng, trong lúc lơ đãng, cô nhìn thấy Phong Dư lộ ra nụ cười yếu ớt, má bên phải có một má lúm đồng tiền nhỏ.

Thập Nguyệt nhìn chằm chằm nửa ngày, vươn ngón trỏ ra lên chọc một chút: "Chú có má lúm đồng tiền"

Ý thức được hành vi thất thố của mình, thu hồi lại bàn tay cực kỳ lộn xộn, nửa nắm thành nắm đấm.

Lúc thu hồi lại, cô không nhịn được nghiêng đầu đưa ánh mắt rơi vào trên mặt người đàn ông ở bên cạnh, đôi môi mím chặt kia giật giật, trên mặt không có da chết cùng nếp nhăn môi dư thừa, nhìn qua đầy đặn lại tràn ngập sắc khí.

Anh thè lưỡi liếʍ cô....

Rõ ràng là người đàn ông thành thục, nhưng lại luôn mang theo một cỗ mỹ lệ có thể khiến cho người ta bắt nạt, khuôn mặt như vậy cho dù có là tàn nhẫn, đều là câu hồn động lòng người.

Không ai sẽ không thích anh, cho nên nếu không có trái tim mạnh mẽ thì nên tránh xa anh ra, nhưng trùng hợp ngẫu nhiên, cô là một bể giấm..

Tóm lại, không thích hợp yêu đương với Phong Dư.

Nhưng mà...

Muốn làm anh đi.

Cảm giác đó ngày càng mãnh liệt.

Đưa Thập Nguyệt trở lại trường.

Phong Dư sẽ lái xe đến nội thành, lái vào một tòa nhà văn phòng.

Băng qua một hàng hành lang dài đến văn phòng Tổng Giám đốc.

"Phong Dư."

Nhìn thấy người tới, người phụ nữ nhào tới, hai tay ôm lấy cổ anh, cười đùa bóp anh một cái.

"Sao bây giờ mới tới tìm tôi vậy, tôi về nước lâu như vậy anh không biết sao."

Phong Dư kéo người từ trên cổ xuống: "Cô cũng là người đã có bạn trai, chú ý ảnh hưởng"

Người phụ nữ ngửa đầu, ngũ quan lộ ra tính toán khôn khéo của nữ cường, nốt ruồi dưới khóe mắt lại tăng thêm vài phần phong tình của cô ta.

"Ảnh hưởng gì chứ, tôi ôm thanh mai trúc mã từ thời mặc tả lót chơi với nhau một chút, có ai phê phán không được."

Phong Dư không nghe lời của cô ta. Nhị tiểu thư Lâm gia này từ nhỏ đến lớn đều là tồn tại khiến cho người ta đau đầu.

Lâm Lôi xoay người, vểnh chân tùy ý chuyển động ghế dựa: "Mấy người kia anh lấy đi đâu rồi?"

Phong Dư ngước mắt lên, nói: "Yên tâm, người chưa chết."

"Vậy thì tốt rồi, nếu chôn sống tôi còn phải đi chùi mông cho anh"

"Tôi cần cô chùi mông sao?"

Lâm Lôi cười cười: "Thế nào? Phong thiếu gia bây giờ vứt văn tòng võ?"

Người phụ nữ đứng dậy, dựa vào bàn, đôi mắt của cô ta rơi vào khuôn mặt của Phong Dư ở đó.

"Tôi cứ thấy kỳ quái, anh tìm mấy người kia để cho người gọi là Thập Nguyệt kia xả tức? Cô ấy có liên quan gì đến anh?"

Lâm Lôi nói vừa định hút một điếu thuốc, nhưng vừa nghĩ đến Phong Dư không thích người hút thuốc, lại buông xuống.

"Không có quan hệ gì."

Phong Dư chậm rãi nói: "Sau này đừng tìm cô ấy gây su."

Lâm Lôi cười lạnh một tiếng, "Tốt nhất là cô ấy không nên tìm tôi gây chuyện, lần sau lại để cho tôi nhìn thấy cô ấy nói chuyện với Giản Lăng."

Nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của cô ta, Phong Dư nhìn cô ta một cái: "Nghiêm túc?"

Lâm Lôi rũ mắt xuống, những lời này khiến cho ánh mắt của cô ta toát ra một tia thương cảm, lập tức lại lộ ra một nụ cười cô đơn: "Ừ, vừa thấy đã yêu"