Chương 39: Có Chút Hiểu Biết

Cô ta đi tới bên cạnh Phong Dư, ngồi xuống sô pha bên cạnh, mang theo ánh mắt bát quái nhìn anh, "Khúc mắc được cởi bỏ?"

Phong Dư lười biếng vểnh chân, lộ ra vẻ mặt cười như không cười, ở trước mặt Lâm Lôi anh luôn luôn rất thả lỏng, anh bình tĩnh nói: "Đang thử."

"Thập Nguyệt này có chút bản lĩnh mà, Giản Lăng kia đã bị cô ây làm cho hết lòng hết dạ, bây giờ ngay cả nhị thiếu gia Phong gia không gần nữ sắc cũng quỳ gối dưới váy của cô ấy."

Phong Dư nhấc lông mày lên, sửa lại cô ta: "Cô hiểu lầm rồi"

Vẻ mặt của Lâm Lôi như thể đã sớm nhìn thấu hết thảy: "Được, coi như tôi hiểu lầm đi, như mà tôi phải nhắc nhở anh, Thập Nguyệt này có chút phức tạp, anh coi chừng cuối cùng người lẫn của đều không còn."

"Tôi cũng lúc điều tra bối cảnh của Giản Lăng thuận tiện điều tra cô ấy."

Trước khi đi nhìn Lâm Lôi đưa cho anh một xấp tư liệu kia, Phong Dư dừng một chút, nhận lấy.

Gần đây anh đã có chút hiểu biết về Thập Nguyệt...

Khi anh về đến nhà, Thập Nguyệt đang ngồi xổm trước cửa nhà anh, không biết đã chờ bao lâu, mệt đến ngã trái ngã phải.

Phong Dư không nói gì, anh cúi người nhẹ nhàng đẩy vai cô.

Thập Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thoáng qua tờ giấy trong tay anh, Phong Dư kẹo nó ở dưới nách.

"Sao em lại ở đây?" Anh hỏi.

"Tôi..... Quên nói cảm ơn chú, cho nên..." Cô sỜ SỜ CỔ, dừng lại vài giây, hỏi: "Chú ăn cơm chưa?"

Phong Dư nhìn cô một cái: "Chờ tôi một chút."

Vào phòng cất tài liệu xong, Phong Dư đi ra: "Đi thôi"

Thập Nguyệt đi ở phía sau Phong Dư, hẹn anh ăn cơm không nằm trong kế hoạch, lần trước uống đến ngã trái ngã phải, còn muốn chuốc say anh, còn là miệng đầy chạy xe lửa bịa cho anh một câu chuyện hư ảo.

Cô trêu chọc anh nhiều lần nha vậy.

Nếu cô vẫn còn lý trí, cô sẽ không bao giờ làm điều đó.

Mẹ nó, sắc dục làm đầu óc choáng váng.

Hai người đứng trong thang máy, cô muốn nói cho Phong Dư biết cô không phải còn tình cảm với Giản Lăng đi trêu chọc anh, chỉ là miệng cao, Phong Dư biết cái miệng này.

Nhưng mà nghĩ đến đột nhiên giải thích với anh như vậy thật sự không cần thiết, cô trêu chọc ai cũng không liên quan đến anh. Cô mới không thèm để ý đến quan điểm của anh, anh vốn không có quan điểm tốt với cô, không sao cả.

Càng nghĩ càng cảm thấy đầu óc nóng lên lại tìm anh là sai lầm.

Thập Nguyệt chậm rì rì liếc nhìn anh một cái, người đàn ông đêm nay có chút không giống, nhìn qua có thêm vài phần lạnh lùng.

Rõ ràng không hề giống với bầu không khí buổi chiều...

Thập Nguyệt có chút phiền não sờ đầu.

Không nên đến.

Thật sự.

Hai người im lặng ăn xong một bữa cơm, khẩu vị của Phong Dư không tốt, ăn mấy miếng đã buông đũa xuống.

Đêm nay Thập Nguyệt cũng cực kỳ trầm mặc, cô không biết mình làm sao nữa, rõ ràng chỉ là cảm ơn một chút, vì sao còn phải hẹn người ta đi ăn cơm, hết lần này tới lần khác anh còn phá lệ đồng ý.

Bởi vì khoảng cách gần, Phong Dư không lái xe, hai người đi hơn mười phút, mỗi người đều mang them tâm sự, cánh tay cô ngẫu nhiên đυ.ng phải anh, đều bị anh không chút dấu vết né tránh.

Phong Dư, thực sự khiến cho mọi người chán ghét mà.

Thập Nguyệt vuốt cổ, nhìn gáy của anh, nhìn nhìn, trên trời liền nổi lên mưa to như hạt đậu.

Mưa mùa hè đến vừa gấp vừa dữ, chỉ chốc lát sau toàn thân Thập Nguyệt ướt đẫm.

Cô nhìn thấy một nơi trú mưa ở phía trước, thế là cô kéo Phong Dư chạy qua. Vừa mới trốn vào, đã phát hiện vị trí bên cạnh trở nên chật chội, căn bản không thể giả vờ không thấy người đàn ông to lớn ở bên cạnh.

Thập Nguyệt phải quay lại, kéo Phong Dư vào. Lúc phản ứng lại, mới phát hiện lúc này đã đối mặt với Phong Dư.