Chương 40: Ngoài Dự Đoán

Không gian hẹp khiến hô hấp của hai người đều trở nên dồn dập.

Mùi nước mưa quanh quẩn trong hơi thở của hai người, khoảng cách giữa hai người chỉ cách một ngón tay.

"Em... Đứng lên một chút..."

Đỉnh đầu vang lên âm thanh khàn khàn của Phong Dư, lúc này toàn thân anh căng thẳng, thậm chí ngay cả hô hấp cũng lộ ra rất cẩn thận.

Ngực của Thập Nguyệt phập phồng kịch liệt, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Cô mềm mại ừ một tiếng, âm thanh phát run.

Anh có thể cảm giác được cô đang không ngừng tới gần anh, hai khối tròn ở trước ngực kia không chút do dự đè xuống. Ở đó mềm đến mức không thể tin được.

Tim anh đập thình thịch.

Phong Dư vươn tay muốn đẩy cô ra, nhưng cánh tay treo lơ lửng trên không trung nửa ngày vẫn không buông xuống.

Lẽ ra anh không nên ra ngoài ăn cơm với cô, cô sẽ không đợi, cô luôn nằm ngoài dự đoán của anh...

Cô đã mang lại cho anh quá nhiều bất ngờ.

Sao lại mềm lòng, nhìn thấy bộ dạng đứa nhỏ kia chờ anh đáng thương thế nào.

Rất lâu sau.

Hai người đều không động đậy nữa, Phong Dư không phân biệt được đâu là hô hấp của cô, đâu là của mình, anh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô đang dung hợp lại với anh, loại cảm giác này từng đợt từng đợt ập tới, khiến cho anh cảm thấy mới mẻ mà xa lạ.

Trên người phụ nữ truyền đến một mùi sữa như có như không, anh cúi đầu nhìn mí mắt cô, lúc cô không nói lời nào ngoan ngoãn như chú nai, khiến cho ngươi cảm giác cho dù chạm vào cô cũng sẽ bị ô nhiễm.

Hô hấp của anh có chút khô nóng, tầm mắt dừng ở khe núi mà quần áo cô vì nặng mà rủ xuống.

Anh tuyệt đối không nên nhìn, đó không phải là hành vi mà một quý ông nên có.

Một quý ông?

Anh đối với Thập Nguyệt làm gì còn có quý ông nào đáng nói.

Một đứa trẻ khổ sở.

Ở bên cạnh mẹ bảy ngày cũng không tìm được người an táng, đáng thương khổ sở.

Tâm tình của Phong Dư phức tạp vươn tay vuốt tóc trên mặt cô ra sau tai.

Anh làm sao có thể để cho cô ba ngày biến mất khỏi Bắc Kinh, anh làm sao có thể phá hủy cô.

Bởi vì động tác của anh, Thập Nguyệt trừng mắt ngửa đầu, không thể tin nhìn anh.

Mấy ngày nay hành động của Phong Dư khiến cho cô bối rối.

Cô lui về phía sau một chút, kéo dài khoảng cách với anh, cô vốn định nói với anh cái gì đó, nhưng trong đầu hình như một đám bột nhão.

Nói nếu như trêu chọc đàn ông chỉ là một loại bản năng, vậy cô sợ hãi, là xảy ra chuyện gì chứ.

Khi cô lui về gần như sắp ngã xuống, tay cô bị một đôi tay lớn hơn túm lấy, dùng sức kéo về phía trước.

Bởi vì trọng tâm không ổn định, cô thiếu chút nữa ngã về phía trước, ngã vào trong ngực anh.

Nếu như là trước kia, cô tuyệt đối sẽ ngã vào.

Phong Dư hơi nới lỏng bàn tay của mình, chuyển sang vai.

Anh nói vào tai cô, bên ngoài có mưa.

Cho dù xuyên thấu qua rèm mưa, xuyên thấu qua sương mù, xuyên thấu qua đêm tối, anh cũng có thể nhìn thấy làn da trắng nõn của cô, vòng eo mảnh khảnh, bắp đùi cân xứng, cùng với đôi môi giàu cảm giác thịt...

Anh đã ý thức được, đêm đó không phải là mộng xuân, mà là thật, Thập Nguyệt mυ"ŧ anh...

Sắc mặt của Phong Dư ửng hồng, anh lại nhớ tới ngón tay hơi lạnh của cô cọ con yết hầu của anh, nụ hôn mạnh mẽ của cô ướt đến mức sẽ phát ra âm thanh, cùng với đó là đôi môi cực kỳ đầy đặn.

Có hơi hiểu tại sao đàn ông lại thích "gây phiền phức"

cho chính mình.

Phong Dư nuốt nước miếng, nhẹ nhàng đẩy cô một chút, tiếng thở dốc lại tăng lên.

Anh khẽ gọi tên cô, âm thanh khàn khàn đến kỳ quái, nhưng đối phương lại không nhúc nhích.

Cô ôm anh ngày càng chặt.