Chương 41: Hôn Đến Hít Thở Không Thông

Cô nghiêng đầu ngẩng đầu lên nhìn anh, mị cốt thiên thành, một đôi mắt ướt sũng biết nói, từ điển của cô cất giấu một con hồ yêu, mà anh là con cừu non cô chờ làm thịt.

Nhìn bộ dạng cả người cô ướt đẫm, ánh mắt của Phong Dư trở nên phức tạp.

Bốn mắt nhìn nhau, Thập Nguyệt thấy được bối rối....trong mắt anh?

Thân thể của cô khô nóng lên, nhiệt độ kia bốc hơi nước mưa, tay cũng trở nên liên miên vô lực.

Thập Nguyệt gắt gao kéo ống tay áo của anh, ánh mắt anh giống như một lưỡi dao sắc bén, một đao cắt quần áo của cô ra, làm lộ ra toàn bộ làn da của cô, không thể ẩn giấu được, chỉ có thể tiếp nhận ánh mắt của anh soi ngắm.

Cô muốn nói cái gì đó, lúc này đây đầu óc hỗn độn, cô muốn nói cho anh biết cùng với Giản Lăng, cô muốn nói nếu đã ướt, có muốn với nhau ngủ chút hay không.

Chỉ có khi hai đôi môi dán lại cùng một chỗ, Thập Nguyệt mới hoàn toàn an tĩnh lại, cô không thể không làm như vậy, không chút do dự hôn anh, đây không phải lỗi của cô, ánh mắt của anh lột sạch cô.

Khi cô ôm lấy cổ người đàn ông, bụng cũng theo đó tiến lên, Phong Dư giống như bị sét đánh trúng, toàn thân không thể động đậy, đành phải chịu đựng nụ hôn của cô, nhưng khi cái lưỡi mềm mại kia nóng nảy chui vào trong, ôm lấy môi anh quấn quanh, không khí trong miệng bị cướp đoạt không còn nữa, anh không thể không đẩy người ra, bởi vì anh muốn hít thở không khí.

Nháy mắt khi anh đẩy người ra, người phụ nữ vừa còn nhiệt tình như lửa nháy mắt giống như một quả bóng da xì hơi, thân thể cô mềm nhũn như bùn.

Khi Thập Nguyệt tỉnh lại phát hiện đã ở nhà, quần áo trên người cũng thay thành đồ ngủ khô ráo, phòng khách truyền đến âm thanh đi lại, lúc trong lòng cô tưởng rằng là Phong Dư, thì Liễu Yên đi vào.

"Sao vậy, biểu cảm như thất hồn lạc phách vậy"

Cô ấy đi tới sờ trán Thập Nguyệt, "Được rồi, không sao đâu, bác sĩ nói cậu chỉ hôn mê do thiếu oxy lên não thời gian ngắn thôi."

Thập Nguyệt nằm trên giường, hình ảnh cuối cùng trong đầu là bị Phong Dư đẩy ra.

Hôn tiếp nữa thì đúng thật là có thể hít thở không thông.

Thập Nguyệt gõ đầu, không nghĩ tới lại kém như vậy.

Cô vừa định hỏi Phong Dư ở đâu, đã nhìn thấy Giản Lăng đi vào.

Liễu Yên nhìn anh ta một cái, bĩu môi bỏ đi.

Giản Lăng ngồi bên giường cô, vươn tay thăm dò trán cô, bị Thập Nguyệt né tránh.

"Làm sao vậy?"

Giản Lăng hỏi, ánh mắt nhìn cô có chút phức tạp.

"Sau chúng ta vẫn nên duy trì khoảng cách sẽ tốt hơn.

Thập Nguyệt nói xong thì quấn chăn nằm vào.

Nếu như lúc trước cô còn có vài phần hảo cảm với Giản Lăng, vậy thì bây giờ cuối cùng cô cũng hoàn toàn hết hy vọng, đều đã qua rồi, cô hiểu được.

Nhìn bộ dáng bài xích của cô, bàn tay vươn ra kia lại thu về, anh ta chỉ nói một câu nghỉ ngơi cho tốt Thập Nguyệt có thể cảm nhận được anh ta đứng ở bên giường rất lâu, anh ta chỉ để lại một tiếng thở dài nông sâu.

Chờ anh ta rời đi, Thập Nguyệt lấy điện thoại di động ra, mở Wechat của Phong Dư lên, vừa mới gửi tin nhắn cho anh, lại nhận được nhắc nhở nói đối phương còn không phải là bạn tốt của bạn.

Phong Dư đã xóa cô.

Thập Nguyệt vung điện thoại di động, trong lòng mắng mẹ, tên đàn ông thối, biết bại hảo cảm.

Phong Dư hắt hơi, đột nhiên sống lưng rét run, cảm thấy ai đó đang mắng anh.

Lúc anh trở lại biệt thự ngoại ô, đã nhìn thấy vẻ mặt của Phong Bác Văn ai oán đang luyện cầm, bởi vì lần trước cậu ấy gây sự ở bên ngoài, cho nên bây giờ vẫn còn bị nhốt cấm túc.

Tiểu tử này khi còn bé rất ngoan cố, ba mẹ cậu ấy ra nước ngoài mấy ngày từng giao cậu ấy cho Phong Dư chăm sóc, mấy ngày ngắn ngủi đập vỡ ba màn ảnh của anh, một cái đèn phim cộng thêm hai mươi lăm bộ phim...

Nhà suýt bị cậu ấy phá hủy. Dẫn tới sau này Phong Dư một khoảng thời gian rất dài cũng không phản ứng tiểu ma vương này.