Chương 43: Dư Vị 1

"Vì sao không đi chứ, không phải cậu thích dã ngoại nhất sao? Hơn nữa bao ăn bao ở, bạn học trung học Thư Du của cậu cũng đi"

Thập Nguyệt vừa nghe cậu ta cũng đi, nhất thời càng thêm không muốn đi, ngược lại Liễu Yên ở bên cạnh, ánh mắt lại sáng lên một chút.

Cô ấy tiến đến trước màn hình, "Có thể mang theo tôi không?"

"Đương nhiên là có thể, nhiều người mới vui vẻ."

Nhận được câu trả lời, Liễu Yên tiếp tục ngồi chậm rãi bóc tôm hùm đất.

Thập Nguyệt lau miệng: "Cậu thay tớ đồng ý, tớ còn phải trở về vẽ tranh"

"Vẽ tranh khi nào mà không được, tớ đã sớm muốn đi ngoại ô chơi."

Liễu Yên nói xong, nhét một miếng thịt tôm hùm vào miệng cô, lộ ra nụ cười làm nũng về phía cô.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô ấy, Thập Nguyệt nháy mắt không còn tính tình nữa, thản nhiên nói: "Hơn nữa đi, không biết ngày mai có thể đứng dậy không"

Tắt video, Phong Bác Văn nhìn cánh cửa đóng chặt kia, nghĩ nếu bọn họ có đi hay không cũng không sao, bốn người khẳng định có hơi nhiều, nếu chú tức giận...

Cậu ấy suy nghĩ trong chốc lát, lại thu hồi tầm mắt, không sao cả mà chơi game.

Thập Nguyệt còn đang ảo não nụ hôn ngày đó, rõ ràng đây chính là một trong những sự kiện mất mặt nhất trong đời cô, hết lần này tới lần khác cô hôn là Phong Dư, liền, im lặng.

"Soạt", một chiếc SUV khổng lồ màu đen dừng lại ở ngã tư công viên, làm gián đoạn suy nghĩ của cô.

Thập Nguyệt nhìn về phía cửa sổ xe cách đó không xa, Phong Bác Văn đi xuống từ bên trong.

Người không xuống là người đàn ông ở ghế lái. Anh ngồi ở trong xe, cửa sổ đóng chặt và không thể nhìn thấy biểu cảm.

Cái loại cảm giác hít thở không thông này lại dâng lên, ý nghĩ đầu tiên của Thập Nguyệt là lập tức rời đi, cô còn chưa chuẩn bị xong để đối mặt cho tình huống xấu hổ này.

Nhưng chân cô còn chưa bước ra, tay đã không tự nhiên vuốt vuốt mái tóc bên tai.

Cô dựa vào cây, cong một chân lên, áo sơ mi và quần short, đơn giản đến gần như nhàm chán.

Cô hối hận về cách ăn mặc lúc này hơn nụ hôn hối hận ngày hôm đó..

Cô hơi nghiêng người, ý đồ che dấu cảm xúc nôn nóng lúc này.

Phong Dư ở trong xe dùng hai tay chống vô lăng, từ góc độ của anh trùng hợp có thể nhìn thấy qua áo sơ mi của cô gái lộ ra một đoạn eo nhỏ, chiếc bụng trắng nõn trơn bóng.

Tay anh từng vô tình lướt qua nơi đó, thuộc về làn da nhẵn nhụi độc đáo của con gái, khiến cho tim người ta mềm nhũn.

Mỗi lần cô hôn anh đều sẽ đè toàn bộ thân thể lên đây, dán chặt vào bụng anh, động tác của cô nhẹ nhàng, lại mang theo bá đạo khiến người ta không thể từ chối...

Cổ họng của Phong Dư căng thẳng, anh biết không nên nhớ lại nữa. Nhưng suy nghĩ lại lần lượt đi ngược lại ý chí của anh.

Hình như rất nhiều chuyện chưa được làm xong, rất nhiều chuyện chỉ mới làm một nửa.

Lúc này Thư Du đi qua, anh ta đang nói chuyện với Thập Nguyệt, tiện tay túm tóc cô chơi đùa.

Người đàn ông trong xe không kiên nhẫn cởi nút áo sơ mi, mở cửa sổ ra, một tay của anh đặt ở khung cửa sổ, một đôi mắt đẹp liếc về phía bên kia, đối diện với đôi mắt hươu như tinh linh kia liền thu hồi lại.

Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt kia, Thập Nguyệt xoay người, đưa lưng về phía anh.

Cô cúi đầu nhìn mũi chân, không hiểu tại sao anh lại muốn nhìn cô.

Thập Nguyệt không cảm thấy Phong Dư thật sự chú ý đến cô, mặc dù gần đây anh có chút khác thường, nhưng có lẽ chỉ là bởi vì đêm đó đã "chăm sóc" với anh.

Trong khi mấy người đang nói chuyện phiếm, chuyên gia trang điểm đã đến, còn mang theo trợ lý chụp ảnh, theo sau là một người mẫu lai cao gầy.

"Đó không phải là Lộ Hi sao?" Liễu Yên nói.

Thập Nguyệt ném ba lô lên vai, "Ai?"

"Người mẫu Trung Quốc vừa lên trang bìa Vogeo tháng 8."