Chương 44: Dư Vị 2

Thập Nguyệt nhìn kỹ khuôn mặt kia, cô nhớ tới người phụ nữ nói chuyện phiếm với Phong Dư ở bên ngoài đêm tiệc.

Một trận tiếng còi kéo suy nghĩ của Thập Nguyệt trở về, Chư Tử Bình và Trần Ly lái xe dừng ở ven đường.

Anh ta tháo kính râm xuống xe, trực tiếp đi về phía bọn họ, "Lộ Hi đã lâu không gặp"

Gõ tàn thuốc, anh ta tiến lên chào hỏi với Lộ Hi.

Lộ Hi chỉ thản nhiên liếc anh ta một cái, cũng không nói nhiều.

Ngược lại anh ta lại nhìn thấy Thập Nguyệt, đang ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, vẻ mặt tâm tình không tốt lắm.

"Hello~ Chu ca."

Thập Nguyệt nháy mắt chào hỏi anh ta.

"À, Tiểu Thập Nguyệt, mấy ngày không gặp lại càng xinh đẹp"

Anh ta hít một hơi thuốc, nhìn vết thương trên má cô còn hiện ra màu nâu nhạt, anh ta lại nhìn Liễu Yên.

Cô gái vẫn như trước vẻ mặt cao lãnh.

Sau khi hàn huyên, Trần Ly kiểm kê số lượng để nhân viên trang điểm và trợ lý đưa lên xe của chị ấy.

Phong Bác Văn vừa mới đi tới bên cạnh xe của Phong Dư, chỉ thấy Lộ Hi hai bước như đi chữ T cướp ghế phụ mở cửa ở trước mặt cậu ấy, ngồi lên ghế phụ.

Thập Nguyệt lôi kéo Liễu Yên lên ghế sau Chư Tử Bình, Phong Bác Văn vừa định đi theo, nhưng nhìn thấy ánh mắt không vui của Phong Dư, lại dừng bước.

Thư Du theo Thập Nguyệt lên xe, ngồi xuống bên cạnh Cô.

Chư Tử Bình quay đầu lại nhìn một cái: "Tôi nói ba người, chen chúc ở phía sau, phía trước chỉ có một người."

Thập Nguyệt chen thân thể ra: "Tôi say xe, ngồi phía trước đi.

Vừa mới mở cửa xe, trên kính chắn gió đang hiện ra bộ dạng Phong Dư đang thắc dây an toàn cho Lộ Hi.

Trên mặt Thập Nguyệt tràn đầy không kiên nhẫn, một phát tàn nhẫn, dây an toàn bị cô kéo ra một mảng lớn.

Chư Tử Bình không biết nha đầu này đang phát tà hỏa gì. Nghĩ tới lần trước gặp cô ở bệnh viện với Phong Dư, vừa muốn hỏi những vết thương kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy cô nhắm mắt lại, bộ dạng không muốn phản ứng liền không nói gì nữa.

Thập Nguyệt nghiêng nghiên trên ghế, mu bàn tay đỡ gáy, nhớ tới tối hôm qua người nọ không biết từ lúc nào đã xóa bạn tốt của cô, không hiểu sao lại nổi giận.

Đoàn người lái xe hơn ba tiếng đồng hồ mới tới nơi.

Xuống xe, Thập Nguyệt bị cục đá cấn trượt xé toạc da lòng bàn chân.

Vừa đi vừa mắng: "Nói là ngoại ô, đây không phải là nông thôn sao, nói sớm là nông thôn tôi mặc kệ ai lỗi kéo."

Có trời mới biết cô còn tưởng rằng vùng ngoại ô Phong Bác Văn nói là loại biệt thự ngoại ô như nhà ông nội cậu ấy, ra ngoài là bãi cỏ mềm mại, ăn uống vui chơi cũng không thiếu loại khu nghỉ dưỡng này.

Thập Nguyệt còn đang hùng hùng hổ hổ thân thể lại không cẩn thận ngã vào một cái ôm kiên cố, cảm nhận được l*иg ngực cứng rắn kia, nháy mắt thân thể của Thập Nguyệt cứng đờ tại chỗ.

Bàn tay to của người đàn ông nắm chặt cánh tay cô, Thập Nguyệt cúi đầu thoáng giãy dụa rời đi.

"Lát nữa đổi giày" Phong Dư nhìn đôi dày dưới chân cô, bình tĩnh nói.

Thấy cô không nói lời nào, anh nhìn chăm chú vào bóng lưng cô, một lúc lâu sau mới đuổi theo.

Đoàn người đến nông thôn vui chơi, lúc này là buổi chiều, xung quanh đều là tiếng ve kêu, ầm ĩ đến người ta tâm phiền ý loạn.

Một dòng suối bao quanh trước cửa, trên bờ có một vài cây táo đã kết trái cây màu xanh.

Thập Nguyệt tiện tay hái một quả, để ở trước mũi ngửi, cô thăm dò vươn đầu lưỡi liếʍ một cái, lại cắn một miếng, chát đến mức khiến cho lông mày của cô nhíu lại.

Chủ nhà đi ra từ bên trong, đưa chìa khóa cho họ, nói sau nhà có một vườn rau và cây ăn quả, cần gì cần có thể tự mình hái.

Nhận lấy chìa khóa, Trần Ly nói cảm ơn, phân phát chìa khóa cửa lớn cho mọi người.

"Tiếp theo mọi người sẽ ở nơi này ba ngày, bình thường chúng tôi ra ngoài chụp ảnh, mấy người các cậu muốn làm gì cũng được, chú ý đừng gây chuyện"

Thập Nguyệt đi vào thay giày.