Chương 46: Có Bạn Trai Chưa?

Nổ sung, Thập Nguyệt tựa vào bếp, trong lòng hoảng hốt.

Đối phương là siêu mẫu quốc tế, còn mình, chỉ là cô gái đốt lửa.

Lúc Thập Nguyệt vừa vào bếp Phong Dư đã đi theo. Nhìn bóng lưng bận rộn của cô, ánh mắt của anh trở nên có chút phức tạp.

Đáy lòng không hiểu sao lại xuất hiện một cỗ xúc động.

Mặc dù anh không biết sự thôi thúc này đến từ đâu.

"Cần giúp đỡ không?" Giọng điệu của anh bình tĩnh. Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô.

Nghe thấy tiếng nói, Thập Nguyệt sửng sốt vài giây, lập tức trả lời: "Không cần"

Phong Dư hôm nay, khiến cho cô không thể hiểu được.

Không hiểu anh muốn làm cái gì, tại sao phải giả vờ để ý đến cô. Tại sao cố ý hay và vô tình nhìn trộm cô.

Thập Nguyệt nấu xong một bữa cơm, đây có lẽ là bữa cơm mệt mỏi nhất trong đời cô.

"Oa, Tiểu Thập Nguyệt, những thứ này đều là em làm sao, thật thơm"

Chư Tử Bình nói xong, tiến lại gần nhéo mặt Thập Nguyệt.

Thập Nguyệt nhíu mày, nói: "Anh, chú ý ảnh hưởng"

"Ấy, ảnh hưởng gì, Tiểu Thập Nguyệt, em có bạn trai chưa?"

Chư Tử Bình vừa nói xong, nhớ tới lúc trước cô và Phong Dư lén lút hôm môi ở phòng làm việc, anh ta ý thức được đã mình hỏi một vấn đề không nên hỏi.

Thập Nguyệt tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, không chú ý tới sự rối rắm của Chư Tử Bình, tiếp lời: "Chưa có đây, trong tay anh có tài nguyên không, em thích người mẫu nam, vừa cao vừa đẹp trai."

Ánh mắt của Chư Tử Bình di chuyển giữa hai người, muốn nói lại không dám nói.

Một lúc lâu sau, anh ta tiến đến bên cạnh Thập Nguyệt: "Có là có... Thôi được, anh cho em xem"

Chư Tử Bình đặt điện thoại di động trước mặt Thập Nguyệt, mỉm cười nói: "Trung Anh Lai, thân thể cơ bụng 8 múi, người thập đẹp hơn so với ảnh chụp."

Trần Ly ngẩng đầu nhìn thấy Phong Dư, nhạy cảm phát giác cảm xúc của đối phương không đúng, rất không đúng, chị ấy đi qua đẩy Chư Tử Bình ra: "Đừng nhìn nữa, đi ăn cơm thôi"

Nhìn Phong Dư, chị ấy nháy mắt với Chư Tử Bình.

Chư Tử Bình bĩu môi ngồi trở lại.

Lúc này Phong Dư cũng ngồi xuống, bưng chén buồn bực không lên tiếng.

Trên bàn ăn, Lộ Hi thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Phong Du.

Phong Dư giống như không nhìn thấy, tự mình ăn, không nói lời cảm ơn, cũng không nhìn cô ta.

"Thật ngon, Thập Nguyệt, không nghĩ tới em còn có tay nghề này.

Trần Lỵ vừa ăn vừa khen ngợi tay nghề của Thập Nguyệt.

Cô đang chuẩn bị trả lời, đã bị Thư Du đoạt lời nói: "Đương nhiên, Thập Nguyệt rất giỏi"

Nói xong nâng cằm nhìn về phía Thập Nguyệt, nụ cười này khiến cho cô không rõ rốt cuộc cậu ấy đang kiêu ngạo cái gì.

Thập Nguyệt cúi đầu ăn cơm, mặt không chút thay đổi nói: "Không có cách nào, người vùng nông thôn"

"Em gái Thập Nguyệt, giúp anh múc chén cơm" Chư Tử Bình đưa chén rỗng lướt qua Lộ Hi đưa về phía Thập Nguyệt, Thập Nguyệt không chút suy nghĩ đã nhận lấy.

Phong Dư nhìn qua, vươn tay ngăn chén của anh ta lại: "Tự mình đi lấy"

Âm thanh của anh rất lạnh, nói xong anh tiếp tục yên lặng ăn cơm, hình như không hề ý thức được những lời này không ổn chút nào.

Mọi người ở đây đều nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của anh, nhưng đều không rõ rốt cuộc cơn giận của vị lão gia này đến từ đâu.

Ánh mắt của Thập Nguyệt dừng trên người anh, nhìn mi mắt rũ xuống của anh hơi run rẩy, vẫn chậm rãi gắp thức ăn.

Cô thu hồi ánh mắt, đối với sự khác thường như vậy, không muốn suy nghĩ nhiều.

"Không sao, anh đưa em đi."

Thập Nguyệt đứng lên cầm lấy chén của Chư Tử Bình, khôi phục lại ngữ khí thoải mái: "Đúng lúc em cũng muốn lấy cơm."

Thập Nguyệt xoay người đi vào phòng bếp, Phong Dư cũng dừng đũa lại, rời khỏi phòng khách.

Phong Dư ở trong sân và nằm ngửa trên ghế mây, hai chân tự nhiên mở ra, bộ dạng như đại gia.

Anh tháo kính ra và cởi một nút áo sơ mi.