Chương 50: Có Thoải Mái Không?

Người đàn ông lúc này giống như bị kí©h thí©ɧ to lớn, một hơi đẩy người ra.

Thập Nguyệt không vì thế mà tức giận, ngược lại tâm tình không tệ, cô đối diện với ánh mắt thâm sâu của anh, chậm rãi nói: "Chú cương lên rồi."

Bàn tay bị nắm thành nắm đấm được cô mở ra, đặt bàn tay to lớn lên mặt cô.

Đầu lưỡi của cô liếʍ qua lòng bàn tay anh, cảm giác tê dại kia lại đánh úp lại.

Gần như run rẩy, anh vươn tay sờ lên môi cô, miêu tả hình dạng của đôi môi đó.

Một ly rượu vang đỏ xuống bụng, cuối cùng mềm mài cứng ngâm vẫn bị Thập Nguyệt đưa lên giường.

Rung động lưu động giữa hai người, nửa người dưới của anh thoải mái nhẫn nại truyền lên từng đợt kɧoáı ©ảʍ kỳ dị.

Anh muốn ngăn cản cô, nhưng anh lại sợ ngăn cản cô.

Anh chỉ đẩy nhẹ ra, cô dừng đầu lưỡi đang xâm lược vành tai anh lại.

Anh thu tay lại, đầu lưỡi lại liếʍ lên.

Nếp gấp ướŧ áŧ trơn trượt, đầu lưỡi cô luôn rất khéo léo, hình như cô biết rõ từng chỗ mẫn cảm của anh, đặc biệt là sau khi ngậm môi dưới của anh nhẹ nhàng xé rách. Anh cố nén không để cho mình phát ra âm thanh.

Phán đoán một trăm lần cũng sẽ không có thoải mái như vậy.

Cô giống như một con cá bơi lên người anh, bụng dưới cọ vào thân dưới của anh anh, cảm giác được nơi đó trở nên lớn hơn và cứng rắn hơn.

Thân thể muốn chơi cô, ngoài miệng lại bảo cô dừng lại.

Anh đẩy vai cô, lực đạo lại dịu dàng.

"Tôi không muốn làm cái này"

Phong Dư bị cô khıêυ khí©h đến cả người toát mồ hôi, gian nan nói.

Thập Nguyệt xoay người bò xuống giường, anh cho rằng cô muốn rời đi, vừa thở phào nhẹ nhõm, đã thấy đối phương lại rót đầy một chén rượu lớn. Cô nói uống nó đi.

Trong mắt Thập Nguyệt bốc lên tìиɧ ɖu͙©. Không biết là ai lây nhiễm cho ai.

Thấy anh không cầm lấy ly, Thập Nguyệt rũ mí mắt xuống, đặt rượu ở tủ đầu giường, chống nệm đứng thẳng dậy. Âm thanh có vẻ cô đơn: "Tôi biết chú muốn ngủ với tôi"

Cô chậm rãi mang giày vào, thản nhiên nói: "Tôi trở về phòng"

Cô vừa nghiêng người, tay của Phong Dư lại cầm lấy cô, chỉ nắm chặt, một câu cũng không nói, tay kia đưa tay cầm lấy rượu vang đỏ ở đầu giường, uống một ngụm lớn.

Thập Nguyệt bị anh kéo lên giường, ánh mắt mềm nhũn xuống.

Người phụ nữ nhếch môi cười, trong mắt là bởi vì tìиɧ ɖu͙© không ngừng tản mát mà ẩm ướt.

"Cho chú ngủ."

Giọng nói của cô là một sự cám dỗ câm lặng.

Cô kéo bàn tay to lớn đặt lên trên ngực mình. Bởi vì quanh năm cầm máy ảnh, bàn tay của Phong Dư có một vết chai nhỏ, anh thăm dò vuốt ve, anh nói thật mềm mại.

Trước mắt là khuôn mặt người đàn ông bắt đầu đỏ lên vì rượu, Thập Nguyệt tháo kính của anh ra, tay sờ lên bụng anh.

"Ùm..."

Bởi vì đột ngột bị kí©h thí©ɧ, hắn vẫn thoáng giật mình một chút, đôi mắt người trước mặt gắt gao cau lại.

Giọng điệu của anh giống như là cầu xin tha thứ, lại càng thêm khát khao yêu thương.

Cô bám vào vai anh rồi đưa anh xuống. Vươn tay ra cởi từng nút áo của anh, thân thể cường tráng của người đàn ông là tác phẩm nghệ thuật tuyệt hảo.

Đầu lưỡi quen thuộc kia lại rơi vào trên người anh lần nữa, đôi môi cô một đường đi xuống phía dưới, lưu luyến quên lối về trên bụng người đàn ông, lưu lại từng vết nước ẩm ướt.

Hơi kéo xuống, là xương mu nhô ra của người đàn ông.

Cô gặm cắn vài cái, trọt khí thân dưới của người đàn ông đập vào mặt của cô.

"Có thoải mái không?"

Thập Nguyệt hỏi anh.