Chương 4: Cô hầu gái nhỏ nhận việc

Ngày hôm sau, khi Lý Y Y mở mắt ra, cô phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại.

Cô khẽ cử động, ngay lập tức có một cơn đau nhức truyền khắp cơ thể khiến cô phát ra tiếng kêu.

Đặc biệt là ở giữa hai chân như có một cây đao thọc vào, chỉ di chuyển nhẹ nhàng chút thôi đã đau điếng hết cả người, nước mắt cô trào ra.

Cảnh tượng tối qua hiện lên trong đầu, bất giác cô nhớ lại mình đã thông qua vòng phỏng vấn cuối cùng để trở thành người hầu cho đại thiếu gia Phàn Mặc Hàn.

Đúng như tên gọi của người hầu gái, cô phải theo dõi sát sao mọi việc của Phàn Mặc Hàn, anh có nhu cầu gì cô đều phải đáp ứng, bao gồm cả tìиɧ ɖu͙©.

Sau khi bước vào Phàn gia cô cũng rất rõ ràng về điểm này. Nhưng nằm mơ cô cũng không ngờ, vừa bước vào căn nhà và giới thiệu xong, khi Phàn Mặc Hàn nhìn thấy cô, anh đã nhào tới xé rách quần áo trên người, ấn cô lên giường trực tiếp đi vào!

Ngay lúc đó cô còn cho rằng mình đã chết dưới thân anh.

Tối qua cô không còn nhớ rõ anh làm cô bao nhiêu lâu trong nhà vệ sinh, chỉ nhớ rằng mình quỳ bò bị anh cắm vào từ phía sau, cho dù cô khóc lóc xin tha như thế nào anh cũng không dừng lại.

Người đàn ông kia...

Nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng, thể lực vô cùng mạnh mẽ của anh, cô rùng mình một cái.

Nếu sớm biết đối tượng cô phải phục vụ là người như vậy thì cô đã không đáp ứng rồi.

Tinh tinh tinh...

Có tiếng chuông vang lên, Lý Y Y khó khăn với lấy di động ấn nhận cuộc gọi, ở đầu dây bên kia truyền đến tiếng gầm gừ: "Lý Y Y, mày chết ở đâu hả? Chuyện tao giao cho mày làm đến đâu rồi?"

Lý Y Y bỗng nhớ tới một việc, cô từ trên giường nhảy xuống, nghiêng ngả chạy vào nhà vệ sinh. Sau đó cô kéo tủ ở dưới bồn rửa mặt ra, trong lòng lạnh xuống.

"Xong rồi, tối hôm qua mình quên không đặt ống nghiệm vào tủ lạnh, hai mươi phút đã trôi qua, tϊиɧ ɖϊ©h͙ mất đi tác dụng rồi." Cô lẩm bẩm tự nói.

Giọng nói của cô truyền sang bên kia, âm thanh của người phụ nữ trở nên gay gắt.

"Mày thật sự đã bò lên giường Phàn đại thiếu gia? Lý Y Y, mày nhanh chóng cút ra đây cho tao! Ngay lập tức, ngay lập tức! Bằng không, mày chờ xem mẹ mày bị nghiền thành tro đi!"

Tút tút tút...

Nói đến đây, điện thoại bị cắt đứt.

Lý Y Y mệt mỏi buông thõng tay, cơ thể đau nhức gắng gượng đứng lên, cô mặc quần áo ra khỏi phòng.

Mỗi khi cô bước một bước, mũi chân như dẫm phải con dao sắc nhọn, toàn thân mệt mỏi, giữa hai chân như bị xé rách.

"Cô dậy rồi?"

Ra đến cửa, cô nghe thấy một giọng nói già nua.

Lý Y Y quay đầu lại, phát hiện người này là quản gia Phàn Trạch.

Cô cúi chào: "Chú ba."

Chú ba gật đầu. "Tối qua đại thiếu gia rất hài lòng về cô, sau này cô có thể chính thức làm việc bên cạnh cậu ấy."

"Có thật không ạ? Thế thì tốt quá!" Lúc này tâm trạng của Lý Y Y đã khá hơn đôi chút, "Vậy... Chú ba, cháu có thể tạm ứng trước tiền lương tháng này không?"

"Có thể." Chú ba sảng khoái gật đầu, sau đó ông đưa cô một viên thuốc, "Cô uống cái này trước đi."