Chương 5: Con riêng

Đây là thuốc tránh thai khẩn cấp, ngoài vỏ viết rất rõ ràng.

Lý Y Y nhớ đến tối qua Phàn Mặc Hàn đã bắn vào trong cơ thể cô ít nhất hai lần!

Đã vậy ngày hôm qua còn là kỳ nguy hiểm của cô!

Lý Y Y rùng mình, cô nhận lấy viên thuốc nhanh chóng uống vào.

Chú ba rất vừa lòng với hành động của cô, ông rút ra một tấm thẻ: "Trong này có 50 vạn, là tiền lương tháng này. Những phúc lợi khác tôi sẽ thực hiện nhanh nhất có thể."

"Cảm ơn chú ba!" Lý Y Y nhận lấy tấm thẻ: "Chú ba, bây giờ cháu xin phép nghỉ một tiếng được không? Cháu muốn đến bệnh viện thăm mẹ, tiện thể trả tiền thuốc men cho bà."

"Không thành vấn đề. Trên hợp đồng nói rất rõ ràng, cô chỉ cần phục vụ khi đại thiếu gia yêu cầu. Bây giờ đại thiếu gia không ở đây, cô có thể tự do hoạt động." Chú ba gật đầu nói.

Lý Y Y nói lời cảm ơn rồi nhanh chóng chạy đến bệnh viện.

Lúc cô đến nơi và bước vào khu điều trị nội trú, chợt có một bàn tay kéo cô ra một góc cầu thang.

"Chị!"

Thấy gương mặt xinh đẹp kia, Lý Y Y buột miệng thốt lên.

"Câm miệng! Mày chỉ là một đứa con riêng, có tư cách gì gọi tao là chị?" Tô Tình đẩy cô ra.

Lý Y Y bị đẩy về phía bức tường phía sau, cô đau đớn rêи ɾỉ.

Tô Tình liếc mắt cười lạnh lùng. "Đồ đê tiện, nơi này lại không có đàn ông, mày giả vờ đáng thương cho ai xem?"

Lý Y Y nắm chặt tay, cô khó khắn đứng vững: "Xin lỗi đại tiểu thư, tôi sai rồi."

Lúc này Tô Tình mới vừa lòng gật đầu. "Được rồi, nói đi, tình huống cụ thể là thế nào?"

"Tôi... Thành công. Tôi đã vào được Phàn gia, tối hôm qua Phàn đại thiếu cũng rất hài lòng đối với tôi, sau này tôi sẽ trở thành người hầu cho anh ấy." Lý Y Y nhẹ giọng nói, "Vì thế cô yên tâm, mặc dù tối qua thất bại, nhưng về sau tôi vẫn còn cơ hội lấy được tϊиɧ ɖϊ©h͙."

"Nói như vậy, mày đã lên giường với Phàn Mặc Hàn?" Ánh mắt Tô Tình lạnh băng.

Ánh mắt của cô ta giống như dao sắc khiến Lý Y Y không được tự nhiên, cô gật đầu "Không sai."

"Bao nhiêu lần? Hắn có bắn ở bên trong không?"

"Chị... Không, đại tiểu thư, tôi đã uống thuốc tránh thai." Lý Y Y khéo léo trả lời.

Cô ta lườm nguýt Lý Y Y, dường như chọc hai cái lỗ lên người cô.

"A, coi như mày cũng tự biết thân biết phận. Lý Y Y, tốt nhất mày hãy nhớ kỹ thân phận của mày. Mày chỉ là một đứa con riêng mà thôi, Tô gia chúng tao không cần mày, cũng sẽ không có người đàn ông nào muốn mày. Bây giờ tao đã cho mày cơ hội này, mày phải lấy được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Phàn Mặc Hàn, chỉ cần tao có một đứa trẻ của Phàn Mặc Hàn, tao có thể gả đến Phàn gia làm đại thiếu phu nhân. Như vậy, tao mới có thể đồng ý cho thi thể mẹ mày tiến vào phần mộ tổ tiên của Tô gia chúng tao. Nhưng nếu chuyện này mày làm không xong, vậy mày cũng đừng trách tao nhẫn tâm làm mẹ mày chết không toàn thây!"

Lý Y Y vội vàng gật đầu. "Tôi biết. Đại tiểu thư cô yên tâm, tôi khẳng định sẽ làm tốt chuyện này."

"Tốt nhất là mày thông minh một chút!" Tô Tình hừ lạnh, "Còn nữa, mày cũng đừng tưởng rằng mày được Phàn Mặc Hàn ngủ vài lần là có thể gả cho hắn làm phu nhân. Dòng dõi Phàn gia không phải một đứa con gái riêng như mày có thể với tới!"

"Tôi biết, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy." Lý Y Y lắc đầu.

"Nhớ kỹ những lời nói của mày!" Tô Tình bỏ lại một câu xách theo cái túi bước đi.

Lúc này Lý Y Y mới thấy nhẹ nhõm, cô mệt mỏi nhắm mắt dựa vào tường thở dài.