Chương 30: Phòng thử đồ PLAY ② Anh chỉ có thể nhìn em

Editor: Cindy

Trong nháy mắt, Hoắc Liệt sử dụng bản lĩnh đàn ông để đề phòng trộm, phòng ngừa tất cả những kẻ háo sắc, một phen đẩy Khúc Tâm Nhu trở về phòng thử đồ.

"Thay bộ đồ trên người em đi, mặc lại quần áo lúc ban đầu." Hoắc Liệt đen mặt nói.

Khúc Tâm Nhu không hiểu hắn vừa mới khôi phục bình thường, tại sao lại tức giận, cách đó không xa còn có nhân viên bán hàng đang đứng, duỗi dài cổ nhìn hai người bọn họ.

Cô không nói gì, ngoan ngoãn làm theo mệnh lệnh của Hoắc Liệt.

Năm phút sau, cô thay đổi quần áo từ trong phòng thay đồ bước ra, Hoắc Liệt đã tính tiền, trong tay xách theo túi quần áo.

Thời điểm hai người bước ra khỏi cửa hàng, ánh mắt Hoắc Liệt vẫn nhìn về phía trước, nhưng mở miệng nói với cô gái bên cạnh: "Chiếc váy hai dây màu đen vừa thử, về sau chỉ có thể mặc ở nhà, không cho phép mặc đi ra bên ngoài."

Khúc Tâm Nhu kinh ngạc nhướng nhướng mày, cô không lường được Hoắc Liệt thế nhưng mua hết cả hai chiếc váy.

"Anh không thích chiếc váy đó, vì sao còn mua?" Cô nghi hoặc hỏi.

Hoắc Liệt dùng khớp xương ngón tay cọ cọ mũi, lớn tiếng nói: "Ai nói anh không thích, hơn nữa quần áo cũng không phải cho anh mặc, em quản anh có thích hay không làm gì."

Hắn không thích chiếc váy này.

Nhưng hắn thích ngắm Khúc Tâm Nhu mặc chiếc váy đó.

Hai người sau khi rời khỏi khu quần áo nữ, chậm rãi đi tới khu vực bán nội y nữ.

Hoắc Liệt nhìn một vòng nội y, áσ ɭóŧ và qυầи ɭóŧ ở xung quanh, da dầu tê dại giống như thời điểm ở tiệm bánh ngọt, hắn lôi kéo Khúc Tâm Nhu bước chân nhanh hơn. Nhưng Khúc Tâm Nhu lại giống như lúc đi ngang qua tiệm bánh ngọt, dừng bước chân.

Hoắc Liệt không muốn dùng lực mạnh, vạn bất đắc dĩ cũng dừng lại.

"Em muốn mua nội y?" Vẻ mặt Hoắc Liệt đầy bài xích.

"...Ân." Khúc Tâm Nhu không nhìn hắn, ánh mắt đang đảo quét một món lại một món nội y, nhìn cẩn thận và nghiêm túc.

Thà nói cô đang chọn lựa, còn hơn càng giống như đang tìm kiếm cái gì.

"Anh..."

Hoắc Liệt vốn định nói 'Anh ở bên ngoài cửa đợi em, em từ từ lựa chọn, chờ lúc muốn tính tiền thì kêu anh', nhưng Khúc Tâm Nhu hiện tại ngây thơ mờ mịt, nói cho cùng không phải người bình thường, nếu đi lạc, đứa trẻ năm tuổi còn biết tìm cảnh sát, tuy nhiên cô có khả năng không biết.

Ở trong đầu suy nghĩ vòng vo một vòng, cuối cùng nói: "Anh ở chỗ này chờ em, động tác của em nhanh một chút."

"... Được."

Khúc Tâm Nhu vẫn còn nghiêm túc nhìn ngắm từng món nội y, sau khi Hoắc Liệt nhẹ nhàng buông tay, cô đi theo hướng của một khu vực trưng bày, nhân viên bán hàng cũng vội vàng đi theo một bên.

Hoắc Liệt đứng tại chỗ, khoảng cách không xa không gần, có thể nhìn thấy bóng dáng Khúc Tâm Nhu, cũng nhìn thấy cô cầm thứ gì đó đi về phía phòng thử đồ.

Một phút đồng hồ... Hai phút...

Thời gian trôi qua dài đằng đẵng, trong lúc này có một ít khách hàng nữ tới cửa hàng, ánh mắt khác thường tò mò, rối rít liếc trộm thân hình của Hoắc Liệt.

Suốt mười phút, Hoắc Liệt vẫn không thấy được Khúc Tâm Nhu từ trong phòng thử đồ bước ra, nhân viên bán hàng thì đi tiếp thị cho những khách hàng nữ khác, Khúc Tâm Nhu ở trong phòng thử đồ tựa như bị lãng quên.

Hoắc Liệt thật sự nhịn không được, dứt khoát trực tiếp đi tới trước cửa phòng thử đồ.

"Khúc Tâm Nhu." Hắn đứng ở bên ngoài phòng thử đồ kêu tên Khúc Tâm Nhu.

Một cánh cửa đóng chặt nhẹ nhàng đẩy ra, chìa ra một cổ tay trắng nõn, ngoắc ngoắc ngón tay về phía hắn, đầu ngón tay trong suốt như ngọc tựa như tỏa sáng.

Hành động kế tiếp của Hoắc Liệt, đã không thể dùng lý trí để phân tích, hắn rõ ràng đoán được sẽ phát sinh điều gì, nhưng như cũ bị ma xui quỷ khiến, hơi mở cửa bước vào phòng thử đồ.

Theo tiếng bước chân tới gần của Hoắc Liệt, Khúc Tâm Nhu cẩn thận nghe, đúng lúc cô đẩy cửa ra.

Trong nháy mắt đó, Hoắc Liệt nhìn thấy thân thể trắng như tuyết của Khúc Tâm Nhu, thân trên vẻn vẹn chỉ mặc một chiếc áσ ɭóŧ sεメy màu đen, lớp vải mong mỏng dán sát cặρ √υ" cao ngất, cũng có thể thấy được đầṳ ѵú hơi nhô lên. Thân dưới mặc một chiếc qυầи ɭóŧ vừa nhỏ vừa chật, coi như xung quanh tô điểm thêm lớp viền ren, cũng không cách nào thay đổi bản chất nó là một chiếc qυầи ɭóŧ chữ Đinh (丁).

Khúc Tâm Nhu bình tĩnh và dửng dưng đứng thẳng, giống như đúc lúc thử đồ ở cửa hàng quần áo.

Nhưng mà 'Quần áo' trên người cô, so sánh với cảnh xuân thoáng hiện khi mặc chiếc váy hai dây màu đen vừa rồi mà nói, hoàn toàn là tiểu vu kiến đại vu*.

* Tiểu vu kiến đại vu: Chữ "Vu" ở đây là chỉ người thời xưa chuyên coi việc tế thần là nghề nghiệp để lừa gạt tiền của. Ý câu thành ngữ này là chỉ thầy phù thủy nhỏ gặp thầy phù thủ lớn, tài năng của hai bên chênh lệch. Ví von sự khác nhau một trời một vực.

Càng đừng nói, nơi này là trung tâm thương mại người đến người đi.

Rầm một tiếng.

Hoắc Liệt bất chợt hành động, không chỉ đem Khúc Tâm Nhu đẩy trở vào bên trong phòng thử đồ, thậm chí cả hắn cũng cùng cô chen vào trong không gian nhỏ hẹp.

Hắn kịch liệt thở hổn hển, l*иg ngực dưới áo sơ mi càng phập phồng hơn, một chút một chút, đều chạm được bộ ngực của Khúc Tâm Nhu.

"Anh... Anh không thích?" Khúc Tâm Nhu nhíu mày, thần sắc nghi hoặc nhìn chăm chú Hoắc Liệt, trong ánh mắt là một mảnh trong suốt sáng long lanh.

"Em cho rằng... Anh sẽ thích." Khúc Tâm Nhu nói tiếp, trong giọng nói có thêm một tia cô đơn và thất vọng, ánh sáng trong mắt đang chậm rãi tắt.

"Em! Em vì sao cảm thấy anh sẽ thích loại này?"

Hoắc Liệt nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng ở dưới hơi lạnh của điều hòa trong trung tâm thương mại, thế nhưng cả người hắn vẫn đổ mồ hôi, giống như chịu sự dày vò ở Hỏa Diệm Sơn.

"Di động của anh." Khúc Tâm Nhu trả lời một câu ngắn ngủn, nghĩ tới chuyện này, còn không vui bĩu môi.

"Nói cẩn thận một chút, đem lời ở trong lòng em, tất cả nói rõ ràng từng cái cho anh." Hoắc Liệt nỗ lực đè thấp thanh âm, cũng đè nén du͙© vọиɠ đang ngo ngoe rục rịch trong cơ thể.

Cặρ √υ" vừa trắng vừa to, vừa non vừa mềm, khoảng cách thật sự quá gần hắn.

Chỉ sợ vừa lơ đãng, bàn tay hắn sẽ mất khống chế nắm lấy nó.

Lúc này, hắn rõ ràng đang nói chuyện với Khúc Tâm Nhu, nhưng ánh mắt đã không có cách nhìn chăm chú ở trên gương mặt cô, mà nhìn cặρ √υ" cao ngất, nhìn chằm chằm núʍ ѵú phấn nộn bại lộ ra ở dưới lớp vải ren.

Khúc Tâm Nhu vẫn còn không nhanh không chậm mà nói: "Lần trước anh nhìn chằm chằm màn hình di động, trên màn hình có hình ảnh của một người phụ nữ đang mặc loại quần áo này. Em tìm không được thứ giống như đúc, chỉ có cái này có độ tương tự cao nhất."

Du͙© vọиɠ kế cận ranh giới bùng nổ, may mắn Hoắc Liệt vẫn còn một tia thanh tỉnh.

Hắn miễn cưỡng nghe những lời Khúc Tâm Nhu nói vào trong đầu.

Ngay sau đó, lại đem tiểu tử Lương Mộng mắng một lần từ đầu tới đuôi.

Bức hình mà Khúc Tâm Nhu nói, đơn giản chỉ là hình khiêu da^ʍ nội y tình thú con mèo, hiện giờ so với Khúc Tâm Nhu ở trước mặt, hai bộ nội y chính xác có điểm tương tự, khác biệt duy nhất chỉ sợ là thiếu lục lạc và tai mèo, còn có một đoạn đuôi mèo.

Nhưng Khúc Tâm Nhu có một đôi mắt giống như con mèo, thậm chí so với toàn thân trang phục giả dạng của người phụ nữ kia, cô càng giống một con mèo sεメy hơn.

"Coi như anh thích, thì tại sao em muốn mặc cho anh xem." Hoắc Liệt gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Mà câu trả lời kế tiếp của Khúc Tâm Nhu, làm cho nỗ lực khắc chế của hắn trong nháy mắt sụp đổ toàn bộ.

Ve mặt cô đầy chân thành nói: "Em không muốn anh xem người phụ nữ khác, anh muốn xem thì xem em, em có thể mặc cho anh xem, anh chỉ có thể nhìn em."

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~