Chương 31: Phòng thử đồ PLAY ③ Hôn lưỡi

Editor: Cindy

Khúc Tâm Nhu không hề cảm thấy lời nói của bản thân có cái gì kinh thế hãi tục*, cô chẳng qua đem sự ghen ghét ở trong lòng, cùng với biện pháp mấy ngày mới nghĩ ra được, dùng phương thức thẳng thắn nhất nói cho Hoắc Liệt.

* Kinh thế hãi tục: Việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi.

Cô làm sao cũng không cách nào quên hình ảnh lúc đó Hoắc Liệt cầm điện thoại di động, bộ dạng xuất thần, chỗ nào đó trong trái tim cô thắt chặt, cảm giác kỳ quái nói không nên lời.

Cô suy nghĩ rất lâu, vẫn không nghĩ ra nguyên nhân, kết luận duy nhất rút ra được chính là không hy vọng Hoắc Liệt dùng ánh mắt như vậy nhìn những người phụ nữ khác.

Sự chuyên chú của hắn, chỉ có thể thuộc về một mình cô.

Chẳng qua Khúc Tâm Nhu không hề biết, tuy rằng khi đó Hoắc Liệt nhìn màn hình di động, nhưng trong đầu hiện lên gương mặt của cô, cơ thể của cô, ảo tưởng cô đang mặc bộ nội y tình thú con mèo, quỳ ở trước mặt hắn.

'Loảng xoảng' một tiếng, thanh âm thứ gì đó vỡ vụn.

Cái gì đạo đức lý trí, cái gì luân lý xã hội, hết thảy những thứ này đều bị ngọn lửa du͙© vọиɠ của Hoắc Liệt thiêu đốt hầu như không còn.

Dưới ánh nhìn chăm chú vừa nghiêm túc vừa trần trụi của Khúc Tâm Nhu, hắn đột nhiên cúi đầu không cho cô bất kỳ một cơ hội nào để cự tuyệt, không thể kiềm chế hôn xuống, mang theo hơi thở hormone nam tính nồng đậm và mãnh liệt, hoàn toàn xâm chiếm hai cánh môi đỏ mọng của cô.

Thật mềm... So với miếng bánh ngọt vừa rồi hắn mới nếm thử còn mềm hơn.

Thật ngọt... Ngay cả l*иg ngực hắn tất cả đều ngọt, hơn nữa hương vị ngọt ngào một chút cũng không hề khiến cho hắn phản cảm.

Hắn thậm chí muốn nhiều hơn, lưỡi to thô ráp ở trên hai cánh môi liếʍ láp mấy cái, rồi sau đó gấp gáp không chờ nổi cạy mở đôi môi, thâm nhập khoang miệng càng mềm càng ngọt hơn, cảm thụ được hơi nóng ẩm ướt ở xung quanh, nhanh chóng công thành đoạt đất.

Giờ phút này Hoắc Liệt đã đánh mất hoàn toàn lý trí, hắn giống như một con mãnh thú, dùng phương pháp nguyên thủy nhất biểu thị công khai đánh dấu chủ quyền.

Chỉ cần lây dính hơi thở của hắn, đó chính là địa bàn của hắn, bao gồm môi Khúc Tâm Nhu, hàm răng, đầu lưỡi,...

Hắn điên cuồng liếʍ láp lại bú ʍúŧ, gần như hôn lần lượt tất cả các ngõ ngách ở bên trong khoang miệng, ngay cả phần lợi trên hàm răng cũng quét qua.

Bởi vì mỗi lần hắn dùng đầu lưỡi đυ.ng chạm vào nơi đó, sau đó Khúc Tâm Nhu sẽ phát ra thanh âm yêu kiều và quyến rũ, kêu tên hắn: "A Liệt."

Đối với Hoắc Liệt mà nói, đây là khoảng thời gian hắn bùng nổ dài nhất từ trước tới nay.

Còn đối với Khúc Tâm Nhu mà nói, cô căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, trong chớp mắt khi hơi thở Hoắc Liệt ép tới gần, giữa miệng mũi cô, tất cả đều là hơi thở dồn dập của người đàn ông, kích động khắp nơi trong cơ thể cô.

Hôn... Đây là hôn.

Đây là phản ứng có ý thức duy nhất của cô, nhưng cô chưa kịp hiểu nhiều hơn, khi hơi thở biến thành một luồng nhiệt nóng, thời điểm hoàn toàn bao vây cô, trong đầu óc cô hỗn độn một mảnh, thân thể chỉ có thể phản ứng theo bản năng.

Cô thích mùi hương cơ thể Hoắc Liệt.

Cô thích hơi thở dốc nặng nề của Hoắc Liệt.

Cô thích Hoắc Liệt dùng sức ôm cô, cũng thích bộ ngực tròn trịa của mình bị cơ ngực rắn chắc của hắn đè ép.

Cô thích sự quấn quýt dây dưa giữa môi lưỡi của hai người, thậm chí thích ngay cả hô hấp của cô cũng bị Hoắc Liệt chiếm hữu, nương tựa không khí hắn đưa tới thở hổn hển.

Loại cảm giác hợp hai thành một sâu sắc này, từ trước tới nay chưa từng có, khiến Khúc Tâm Nhu trầm mê không thôi, giống như tính mạng của hai người bọn họ đều bị trói buộc chung một chỗ với nhau.

"Ngô ngô... Hô hô... Ngô ngô..."

Không gian phòng thử đồ nhỏ hẹp bị hai người xâm nhập, còn có một người đàn ông cao lớn như Hoắc Liệt, không còn quá nhiều chỗ trống, theo động tác hôn lưỡi ngày càng thâm nhập sâu hơn, không khí xung quanh tựa như đều bị thiêu đốt, nhiệt độ trên cơ thể càng nóng bỏng hơn.

Hôn sâu, vẫn còn tiếp tục.

Trong lúc bất tri bất giác Khúc Tâm Nhu vòng tay ôm cổ Hoắc Liệt, cơ thể không còn sức lực, cánh tay đang không ngừng quấn chặt, không ngừng dựa sát vào người Hoắc Liệt.

Hoắc Liệt thì ôm lấy mông cô, mỗi bàn tay nắm bóp một cánh mông đầy đặn.

Vừa non vừa mềm, ngón tay to dùng sức siết chặt, ngón tay khảm sâu vào da thịt trắng nõn, tiếp xúc trần trụi, cơ hồ sắp bóp ra dấu tay màu đỏ.

Hoắc Liệt vì để hôn môi dễ dàng hơn, ôm mông Khúc Tâm Nhu hơi nhấc lên trên, chỉ cần dùng sức mạnh cánh tay, hắn hoàn toàn có thể ôm chặt cô, hai người dán càng sát gần nhau, cặρ √υ" vừa trắng vừa non bị đè ép ở chính giữa, còn dùng xúc cảm mềm như bông ma sát ngực Hoắc Liệt.

"Ngô ngô..."

Khúc Tâm Nhu không nói được lời nào, tiếng hít thở biến thành tiếng rêи ɾỉ tốt nhất.

Mũi chân của cô chỉ có thể miễn cưỡng tiếp xúc với mặt đất, toàn bộ trọng lượng cơ thể đã giao cho Hoắc Liệt.

Trần trụi dán sát, trên mông bị vuốt ve, còn có cơ ngực đang vô thức cọ xát ngực cô, tất cả cô đều không quan tâm.

Cô thậm chí chủ động truy đuổi lưỡi to của Hoắc Liệt, dưới sự cố ý câu dẫn của hắn, đầu lưỡi từ bên trong khoang miệng đưa ra ngoài, cùng môi lưỡi Hoắc Liệt liếʍ mυ"ŧ quấn quýt lẫn nhau.

Phấn nộn, sáng lấp lánh, nước bọt triền miên phát ra tiếng vang 'Tấm tắc'.

Cô sớm đã không kìm lòng nổi nheo mắt lại, trên gương mặt trắng trẻo xuất hiện màu đỏ hồng, giống như đúc quả đào mật chín mọng, còn có thêm một tia ý loạn tình mê.

Hô hô... Hô hô...

Ngay cả hô hấp của hai người cũng duy trì cùng một tần số.

Ngay lúc này, phòng thử đồ bên cạnh truyền đến một tiếng đóng cửa, chấn động làm Hoắc Liệt lập tức bừng tỉnh.

Hoắc Liệt đột nhiên kết thúc nụ hôn này, trong con ngươi màu đen nhuộm dần du͙© vọиɠ sâu đậm, lưu luyến mà nhìn chằm chằm đầu lưỡi Khúc Tâm Nhu vẫn vươn ra bên ngoài, hận không thể trở lại tiếp tục ăn.

Nước miếng da^ʍ mĩ dính ở trên cánh môi, Khúc Tâm Nhu liếʍ một vòng rồi mới thu hồi đầu lưỡi.

Cô rúc vào trong ngực Hoắc Liệt, si mê nói: "A Liệt, thật thoải mái... Em còn muốn..."

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~